Cấm Thêm Thắt Lời Thoại Cho Quản Gia Nhỏ Công Cụ!

Chương 18

Nhưng còn chưa kịp để Lâm Thất cảm thán trong lòng, khóe mắt cậu chợt lướt qua – một chiếc xe lại đột nhiên đổi làn đường!

Đoạn đường núi Tây Nham này tổng cộng có hai làn xe, một làn đi từ chân núi lên, một làn đi từ đỉnh núi xuống. Khi bọn họ từ đỉnh núi đổ xuống, tất nhiên là chạy làn đi xuống, đến chân núi sẽ có đoạn chuyển làn, để họ đổi sang làn ngược lại từ chân núi đi lên.

Nếu không, nếu cả đi xuôi và ngược đều dùng chung một làn, thì mọi người thà vứt mạng luôn cho rồi.

Quy tắc ở núi Tây Nham không nhiều, nhưng có một điều tuyệt đối phải tuân thủ.

Không được đổi làn!

Tuyệt đối không được.

Bất cứ lúc nào cũng không được.

Vậy mà lúc này, có người lại vi phạm quy tắc đó!

Thậm chí còn cố tình nhằm vào người khác để cản đường!

Chiếc xe phía trước vừa mới nghiêng mình thoát cua theo quán tính, còn chưa kịp tránh...

Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Thất lập tức nhíu mày, đột ngột chỉnh xe thẳng lại, tăng hết ga, lướt sát bên chiếc xe vừa vượt làn, nhấc chân lên, hung hăng đạp một cú vào thân xe đối phương!

“Ầm.”

Dù Lâm Thất đã chuẩn bị tâm lý trong thời gian ngắn, dưới tác động của quán tính, thân xe cậu vẫn lắc lư không ít.

Nhưng đối phương càng thiệt hơn.

Một cú này, cả người lẫn xe bị hất bay ra ngoài.

Những chiếc xe phía sau chạy đến đều đồng loạt huýt sáo, la ó.

Bọn họ từ nãy đã thấy cái trò lố của chiếc xe kia, giờ phút này không khỏi đồng loạt huýt sáo chế giễu, đồng thời hò reo cổ vũ cho Lâm Thất.

Mẹ nó, loại người này đúng là đáng chết!

Bọn họ chơi xe là để tìm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chứ không phải để ném mạng!

Gặp loại không biết giữ quy tắc như vậy, đúng là phải bị đá bay ra ngoài mà dạy dỗ một trận!

Cùng lúc đó, sau khi đạp vào thân xe Ngô Nghị, Lâm Thất vẫn đang cố giữ cho xe mình ổn định, thì cánh tay đột nhiên bị ai đó kéo một cái — chính cú kéo này đã giúp cậu giữ thăng bằng.

Nhìn kỹ lại, thì ra là chiếc xe phía trước vừa đạp phanh một cái, khiến khoảng cách giữa hai xe rút ngắn lại, lúc này mới với tay kéo cậu theo một chút.

“Tiếp tục.”

Đối phương ném lại hai chữ, rồi lại tăng tốc.

Lâm Thất nhướn mày, sau khi giữ vững thì dĩ nhiên cũng không chịu thua.

Chỉ là giọng nói này… sao nghe có chút quen quen?

Có điều âm thanh xung quanh quá hỗn tạp, quá ồn, tiếng động cũng lớn, có lẽ là cậu nghe nhầm rồi.

Lâm Thất trấn định lại tâm thần, toàn tâm toàn ý thi đấu.

Dù sao thì nếu giành hạng nhất cuộc thi, tiền thưởng còn có thể tăng thêm.

Vì cú va chạm ngoài ý muốn lúc nãy và cú kéo tay kia, hai người coi như lại đứng cùng vạch xuất phát.

Cuối cùng, Lâm Thất nhỉnh hơn nửa đầu xe, vẫn giành chiến thắng trong trận đua lần này.

Một trận đua sảng khoái tột cùng, thật khiến người ta hả hê!

Nhưng nếu không phải gã Ngô Nghị đột ngột đổi làn gây rối, với pha bẻ lái ngoặt đầu xe của đối phương lúc ấy, e rằng Lâm Thất thật sự không thể đuổi kịp hắn.

Cậu ngẩng đầu nhìn người bên kia cũng dừng xe, vừa định giơ tay chào một tiếng.

Tiếp đó liền thấy người bên kia tháo mũ bảo hiểm ra...

… Ồ.

Lục Giang Dã.

Lục Giang Dã?

Tại sao Lục Giang Dã lại xuất hiện ở đây?

À đúng rồi, Khúc Hồi Chu.

Câu lạc bộ Nhiên Hỏa là nhà Khúc Hồi Chu mở.

Hôm nay Lục Giang Dã cũng rời đi cùng Khúc Hồi Chu.

Tại sao trước đó cậu lại không nghĩ tới khả năng này cơ chứ?

Lâm Thất nghẹn lời, không thể nói gì.

Nếu không sẽ lộ mất.

Cậu không thể để Lục Giang Dã biết mình xuất hiện ở đây.

Nghĩ vậy, Lâm Thất chẳng còn muốn chào hỏi gì với Lục Giang Dã nữa, lập tức xoay người định rời đi.

“Đợi đã.”

Kết quả cậu chưa kịp mặc kệ Lục Giang Dã, thì anh lại gọi cậu.

Lâm Thất theo phản xạ dừng bước, quay đầu nhìn Lục Giang Dã.

Anh cao lớn thon dài, nghiêng người tựa vào chiếc mô tô, hai chân dài bắt chéo, mũ bảo hiểm đã tháo ra, kẹp hờ trong khuỷu tay mạnh mẽ, tóc hơi ướt mồ hôi khẽ hất lên, tiện tay vuốt ngược ra sau, lộ ra vầng trán cao rộng sáng sủa, sau đó ngẩng mắt nhìn về phía Lâm Thất.