Cấm Thêm Thắt Lời Thoại Cho Quản Gia Nhỏ Công Cụ!

Chương 5

Khoảng cách trước sau giữa hai người luôn duy trì ở mức gần như tương đương, Lâm Thất chậm, Lục Giang Dã cũng chậm; Lâm Thất dừng lại, Lục Giang Dã cũng dừng lại. Tóm lại là anh không vượt qua cậu, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ. Tất nhiên, Lâm Thất cũng không mong Lục Giang Dã giúp mình. Điều đó mà xảy ra thì hẳn là mặt trời mọc đằng tây mất.

Nhưng vấn đề là, Lục Giang Dã rõ ràng có thể vượt lên đi trước, thậm chí cầm chìa khóa và đến nơi trước, tất cả đều không thành vấn đề. Lâm Thất có thể thong thả mà đi.

Thế nhưng Lục Giang Dã lại cố tình không làm thế, nhất quyết đi sau lưng cậu.

Hoàn toàn là cố ý.

Càng nghĩ, Lâm Thất càng thấy bất lực, cậu nghiến răng ken két trong lòng.

Đã vậy, còn đút tay vào túi, có lan can mà không bám, coi chừng ngã sấp mặt!

Nhưng Lâm Thất quên mất một chuyện. Vì cậu phải kéo một chiếc vali to như thế này lên lầu, cả hai tay đều bận rộn. Đã vậy, khi kéo vali còn phải nghiêng người sang một bên, dồn sức để nhấc chiếc vali lên. Điều đó khiến cậu còn phải cẩn thận giữ thăng bằng.

Kết quả là, lúc trong lòng đang thầm nguyền rủa Lục Giang Dã, Lâm Thất lại quên để ý đường đi. Đầu ngón chân không nhấc đủ cao, va ngay vào bậc thang phía trước. Chỉ trong tích tắc, cả người cùng chiếc vali chực đổ nhào về phía trước. Nhìn thấy bậc thang càng lúc càng gần, Lâm Thất theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.

Ngay lúc đó, từ phía sau truyền đến một lực mạnh.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Thất còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho cơn đau sắp tới, thì đã bị kéo ngược về phía sau. Đồng thời, chiếc vali trong tay cậu cũng rời ra, nhưng lại không nghe thấy tiếng nó lăn xuống cầu thang.

Cậu chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cả người đã ngã vào một vòng ngực rộng lớn.

Mở mắt ra, Lâm Thất chạm ngay ánh mắt của Lục Giang Dã.

Một tay anh vòng qua eo cậu, tay kia đỡ lấy chiếc vali đang nghiêng ngả. Một chân đứng vững trên bậc thang phía dưới, chân còn lại nhấc lên, đặt trên bậc thang phía trên.

Dù một tay đỡ người, một tay giữ vali, Lục Giang Dã vẫn đứng thẳng như không có chuyện gì.

Đã vậy, anh còn đủ sức và thời gian để chế nhạo cậu: “Vô dụng, một chiếc vali mà cũng không kéo nổi.”

“...”

“Còn không mau đứng dậy, định chờ tôi đỡ hả?”

Giọng điệu đầy châm biếm vang lên bên tai, khiến Lâm Thất vội vàng giãy giụa đứng dậy.

Khi cậu đưa tay ra định lấy lại chiếc vali, Lục Giang Dã liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

“Tránh ra.”

“Nếu lại làm rơi lần nữa, tôi không chắc mình còn đỡ được vali đâu.”

Nói xong, anh không thèm nhìn cậu thêm một lần, xách vali bước thẳng lên trước.

Bước chân nhanh nhẹn, ổn định hơn Lâm Thất rất nhiều.

Lâm Thất ngây người một lúc, sau đó mới bước theo sau Lục Giang Dã.

Phòng 702, sau khi quyết định để Lục Giang Dã chuyển trường, nhà họ Lục đã mua căn hộ này, rồi cho sửa sang lại một lần nữa.

Nhưng khi Lâm Thất mở cửa phòng, Lục Giang Dã xách vali bước vào, anh không thèm liếc qua phần nội thất mới sửa. Xác định được phòng ngủ chính của mình nằm ở đâu, anh lập tức kéo vali đi thẳng đến đó. Gần đến cửa phòng, như nhớ ra điều gì, anh quay đầu lại nhìn Lâm Thất: “À, đúng rồi, nhà vệ sinh chỉ có một cái, ngoài lúc cậu đi vệ sinh và tắm rửa, còn lại không được đóng cửa.”

Yêu cầu này hơi đặc biệt.

Lâm Thất chớp chớp mắt, buột miệng hỏi: “Thế thiếu gia lúc đi vệ sinh và tắm rửa có đóng cửa không?”

Đáp lại cậu là tiếng đóng cửa phòng cái “rầm.”

Chậc.

Lâm Thất nhún vai, cũng đi vào phòng mình.

Làm cơm tối muộn một chút cũng không sao. Lâm Thất lấy điện thoại ra, đầu tiên lướt qua nhóm lớp. Trong đó mọi người đang nhắn tin ầm ĩ, toàn những câu chuyện tầm phào. Trường số 11 không cấm học sinh dùng điện thoại, chỉ cần không sử dụng trong giờ học thì những lúc khác không ai quản, nên giờ tan học, nhóm lớp khá nhộn nhịp.

Nhưng Lâm Thất gần như không bao giờ phát biểu trong nhóm.

Cậu như thường lệ, nhìn vài dòng, sau đó tìm một tài khoản có hình đại diện cỏ xanh mang tên “Trần Hướng Tùng,” mở khung chat riêng.