Cảm giác ẩm ướt làm Trình Tư Tư lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, cô cố gắng giũ sạch nước trên người.
Nhưng mà chiếc váy bị ướt dính chặt vào người, để lộ ra những bộ phận khá nhạy cảm.
"Cậu ra ngoài đi!"
Để tránh cho cô bối rối, Khương Chước bảo cậu nhân viên phục vụ đang liên tục xin lỗi đi ra ngoài.
Vệt nước trái cây màu vàng hiện rõ trên chiếc váy liền trắng tinh, đặc biệt là phần dưới, có một mảng lớn màu vàng.
Mặc như thế này về công ty chắc chắn là không được.
Hơn nữa, cho dù có giặt thì cũng không chắc có giặt sạch được không.
"Tư Tư, đừng căng thẳng, em ngồi xuống trước đã." Khương Chước đứng dậy, đi vòng qua từ phía đối diện bàn ăn.
Sau khi nhìn rõ vết bẩn lớn đó, anh lập tức lấy điện thoại gọi cho trợ lý của mình bảo mua một bộ quần áo, sau đó mang đến nhà hàng.
"Quần áo sẽ sớm được đưa đến thôi, chúng ta ăn cơm trước đã."
Nói rồi, anh cởϊ áσ vest của mình đưa cho cô: "Dùng cái này che tạm đi trước đi."
Trình Tư Tư hoảng hốt nhận lấy, sau đó ngồi trở lại.
"Anh Khương Chước, em, em lại làm phiền anh rồi."
"Em không cần phải áy náy, đây không phải lỗi của em."
Mặc dù nói vậy nhưng Trình Tư Tư vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, từ lần đầu tiên gặp Khương Chước, cô đã cảm thấy mình và anh ấy như được định mệnh gắn kết với nhau vậy, bất kể cô gặp vấn đề gì, người xuất hiện bên cạnh cô, luôn là anh.
Nhưng cô không biết, thứ gắn kết cô và Khương Chước lại với nhau vốn không phải là định mệnh.
Mà chính là Khương Chước!
Ăn được một nửa, trợ lý của Khương Chước gõ cửa mang quần áo vào.
"Em thay ở đây đi, anh ra ngoài đợi em."
"Đợi đã!"
Trình Tư Tư vội gọi anh lại, bởi vì bộ quần áo mà Khương Chước bảo người mua về có giá quá đắt.
Một chiếc váy thôi mà giá tận năm con số!
Cũng không phải gia đình Trình Tư Tư nghèo khó, bố mẹ cô làm nghề buôn bán nhỏ, không thể so sánh với gia đình giàu có như nhà họ Khương nhưng cũng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc, nhưng mà cô chưa bao giờ mua một bộ quần áo đắt tiền như vậy.
Một chiếc váy năm con số, vượt quá khả năng chi trả của cô.
"Sao vậy?"
Khương Chước quay đầu lại nhưng trên mặt lại mang theo vẻ xin lỗi.
"Tình hình khẩn cấp nên không kịp chọn kỹ, chỉ có thể để em mặc tạm trước. Nếu em không thích, anh sẽ..."
"Không, không có việc gì ạ!" Trình Tư Tư nuốt những lời định nói trở lại: "Em chỉ muốn nói, cảm ơn anh Khương Chước!"
Khương Chước mỉm cười với cô, sau đó kéo cửa phòng riêng đi ra ngoài.
Để lại Trình Tư Tư ngồi bên trong với vẻ mặt buồn rầu.
Nghe ý của Khương Chước, có vẻ như anh còn cảm thấy mua quần áo ở mức giá này cho cô là làm cô tủi thân.
Với anh mà nói, số tiền này còn không bằng một số lẻ nữa.
Vậy nên trước mặt anh mà lăn tăn về giá cả này thì thật không hiểu chuyện, người ta cũng không xem đây là vấn đề!
Trước cửa phòng riêng, trợ lý Vương Kỳ đứng bên cạnh Khương Chước, nhỏ giọng nói: "Giám đốc Khương, đã sắp xếp ổn thỏa với nhân viên phục vụ rồi, đảm bảo cậu ta sẽ không nói lung tung."
"Ừ!"
Khương Chước gật đầu, nhớ lại động tác làm ướt quần áo của Trình Tư Tư của nhân viên phục vụ vừa rồi, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Cùng với ánh mắt biết ơn mà Trình Tư Tư dành cho anh trước khi ra ngoài, càng làm anh cảm thấy thỏa mãn.
Hóa ra, chuyện quần áo của Trình Tư Tư bị ướt không phải là việc ngoài ý muốn.
Mà là sự tính toán nằm kế hoạch của anh!
Không lâu sau, Trình Tư Tư mở cửa bước ra.
"Anh Khương Chước, em thay xong rồi."
Nhìn bộ trang phục mới của cô, mắt Khương Chước sáng hẳn lên.
Chiếc váy này cũng có màu trắng giống như chiếc váy cô mặc trước đó nhưng kiểu dáng lại khác biệt, mang theo mấy phần gợi cảm quyến rũ, váy khá ngắn làm đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp lộ ra ngoài.
"Anh Khương Chước, anh có muốn vào ăn thêm chút nữa không?"
Khương Chước hỏi ngược lại cô: "Em ăn no chưa?"
"Rồi ạ!" Cô gật đầu: "Em ăn không nổi nữa rồi!"
"Vậy chúng ta về công ty!"