"Hộp cơm lỡ rớt rồi thì bỏ đi, chỉ cần người không sao là được."
Khương Chước giả vờ an ủi Trình Tư Tư nhưng trong lòng thì vui như nở hoa.
"Em biết!" Trình Tư Tư gật đầu nhưng vẫn mặt cô vẫn rất buồn: "Em chỉ thấy tiếc thôi!"
"Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, quay về nấu cơm cũng tốn nhiều thời gian, chúng ta vẫn nên vào trong trước đã."
"Vâng ạ!"
Trình Tư Tư ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt khỏi thùng rác, theo Khương Chước vào bệnh viện.
Vừa rồi cô đã nhắn tin hỏi Khương Hân, Khương Hân nói cô ấy đã đi làm ở công ty rồi, Khương Tự nói không cần cô ấy ở lại chăm nữa.
Nói cách khác, bây giờ Khương Tự đang một mình trong phòng bệnh.
Được gặp Khương Tự, Trình Tư Tư vẫn rất cao hứng, hai tối trước cậu đều không về nhà, cô cảm thấy giống như đã rất lâu rồi mình không gặp cậu vậy.
Cô cũng quyết định, hôm nay sẽ ở lại bệnh viện với cậu.
Mà lúc nãy ở trên xe, nghe Khương Chước nói chiều anh phải đến công ty, vậy thì lúc đó chỉ còn lại cô và Khương Tự.
Cô nghĩ, có vài lời cũng nên nói rõ với anh.
Cô không thể cứ mãi ở nhà họ Khương như thế này, dù sao đó cũng không phải nhà cô, cô không thể cứ mặt dày ở lại mãi được.
Bất kể kết quả thế nào, cô cũng phải đối mặt.
Nếu Khương Tự không có ý với cô, cô cũng sẽ không đeo bám cậu nữa.
Mặc dù nhìn thái độ của Khương Tự với cô, khả năng cao là không có hy vọng, nhưng mà biết đâu được?
Người ta vẫn nói rằng người đang yêu thì mù quáng, biết đâu Khương Tự lại nói có thể thử xem sao?
Khương Chước dẫn cô đến trước cửa phòng bệnh của Khương Tự, cửa không đóng chặt chỉ khép hờ.
Nhưng chuyện làm cô và Khương Chước ngạc nhiên là từ bên trong lại truyền ra của con gái, có thể chắc chắn rằng đó không phải là giọng của Khương Hân.
Đặc biệt là Trình Tư Tư, cô rất nhạy cảm.
Cô không tự chủ được mà tiến lên phía trước, núp sau cánh cửa nhìn vào bên trong.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, cô không khỏi nghẹn ngào.
Trên giường bệnh ngoại trừ Khương Tự đang nằm, chân trái cậu bó bột, còn có một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang ngồi bên cạnh.
Chỉ một góc nghiêng thôi, Trình Tư Tư cũng có thể nhìn ra trên khuôn mặt cô gái kia tràn ngập tình cảm.
Mà trên tay cô ta còn đang cầm một cái chén, tự mình đút cho Khương Tự ăn.
Trình Tư Tư đột nhiên quay người lại, không chú ý nên mũi cô đập mạnh vào ngực Khương Chước.
Cô bị đau, vội vàng che mũi lùi lại.
Sau khi lùi một bước, bỗng có hai giọt máu từ mũi cô nhỏ xuống.
"Xin lỗi!"
Khương Chước lập tức xin lỗi, sau đó lo lắng cúi người xuống bế cô lên, không biết anh bế cô đi đâu.
"Anh Khương Chước, anh đưa em đi đâu vậy?"
"Đi khám bác sĩ!"
"Không cần đâu, chỉ là chảy chút máu mũi thôi, không cần đi khám bác sĩ!"
Lúc này đối với cô, chảy máu mũi so với đau đớn trong lòng chẳng là gì cả.
"Anh Khương Chước, anh thả em xuống đi!"
Cô không ngừng giãy giụa, nói thế nào cũng không chịu đi khám bác sĩ, Khương Chước không còn cách nào khác, chỉ có thể thả cô xuống trước.
Sau khi đứng vững, cô che mũi ngẩng đầu lên không để máu mũi chảy ra ngoài nữa.
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, hai giọt nước mắt từ khóe mắt cô theo đó chảy xuống.
"Thật xin lỗi!" Khương Chước nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô: "Là anh đυ.ng đau em, Tư Tư anh xin lỗi!"
"Không phải!" Trình Tư Tư lắc đầu: "Là em đυ.ng anh, không phải anh đυ.ng em!"
Theo động tác lắc đầu, khóe mắt cô lại chảy nước mắt nhiều hơn.
Khương Chước thấy vậy rất đau lòng, một tay anh đỡ mặt cô, một tay vuốt tóc cô, lại nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi em, chắc là đau lắm phải không?"
Cô vẫn lắc đầu, nước mắt cũng chảy càng lúc càng nhanh: "Không phải, không phải vậy đâu anh Khương Chước, em khóc không phải vì bị đυ.ng đau!"
Cô khóc, là vì đau lòng!
Cô thất tình rồi, mối tình đơn phương của cô đã hoàn toàn kết thúc!