Trình Tư Tư đưa hai tay ra nhận lấy nhưng lại ngồi không yên.
"Làm sao vậy?"
Khương Chước hỏi cô, cô vội cúi đầu bắt đầu ăn cơm không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đã gần chín giờ rồi, sao Khương Chước vẫn chưa ra ngoài?
Cô chịu đựng ánh mắt của anh ăn từng miếng cơm nhỏ, cuối cùng cũng ăn xong, cô vội vàng đứng dậy dọn dẹp.
"Em vào bếp xem có nguyên liệu gì không, em muốn làm cơm trưa mang đến bệnh viện."
Nói xong, cô bưng chén lên định rời khỏi bàn ăn.
"Anh đưa em đến bệnh viện." Khương Chước đột nhiên nói.
Lúc này cô không nhịn được nữa, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh Khương Chước, anh không cần đi công ty sao?"
"Ừm." Anh nhẹ nhàng đáp lại: "Cuộc họp bị hủy rồi, sáng nay công ty không có việc gì, vừa hay anh đợi em xuống rồi cùng em đến bệnh viện."
"À!"
Trình Tư Tư giật mình, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
Khương Chước tiếp tục nói: "Em đi nấu cơm đi, anh đợi em, hoặc anh có thể giúp em, em có cần anh…"
"Không, không cần!" Trình Tư Tư vội vàng từ chối: "Em tự làm được, anh cứ nghỉ ngơi đi!"
Sao cô dám để Khương Chước, một tổng giám đốc tập đoàn giúp cô mấy việc lặt vặt này chứ, cô đã gây đủ phiền phức cho anh rồi.
Ngay sau đó, cô chạy trối chết khỏi bàn ăn.
Khương Chước ở phía sau cười như một con hồ ly xảo quyệt!
Khi Trình Tư Tư đi ra khỏi bếp, cô thấy Khương Chước vẫn ngồi ở vị trí cũ, chỉ có điều trước mặt anh đã có thêm một chiếc laptop.
Anh đang làm việc, hơn nữa dáng người của anh rất đẹp, ngay cả khi ở nhà, anh cũng ngồi thẳng lưng.
Trình Tư Tư thu hồi tầm mắt rồi lắc đầu, thực sự cô không thể liên hệ được Khương Chước trước mắt này với Khương Chước trong giấc mơ đêm qua được.
"Xong rồi à?"
"Vâng ạ!"
Khương Chước nhìn sang rồi đóng máy tính, sau đó đứng dậy đi về phía cô định nhận lấy hộp thức ăn trên tay cô.
"Để anh." Anh nói.
"Không sao đâu ạ, em tự cầm được!"
Nhưng Khương Chước vẫn trực tiếp lấy hộp thức ăn từ tay cô, rồi đi thẳng ra ngoài.
Trình Tư Tư bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhanh chóng bước theo.
Khi đến nơi, xe dừng ở cửa hông của bệnh viện, Trình Tư Tư xuống xe trước, còn Khương Chước đi tìm chỗ đỗ xe.
Cô không tiện tự ý rời đi nên đứng bên đường đợi anh.
Lúc anh lùi xe, một thiếu niên trượt ván lướt ngang qua Trình Tư Tư, còn trêu đùa huýt sáo với cô.
Trình Tư Tư cảnh giác quay đầu nhìn lại, không để ý đến cậu ta.
Mà thiếu niên trượt ván kia lại không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn bắt đầu trượt vòng quanh cô, cuối cùng không biết là do kỹ thuật không thành thạo hay cố ý, cậu ta loạng choạng lao về phía trước, đâm thẳng vào Trình Tư Tư.
Cô kêu lên một tiếng, vì trọng tâm không vững nên ngã sang một bên.
Bên cạnh cô có một cái cột, điều đáng sợ nhất là trên cột lại có một cái đinh nhô ra, nhắm thẳng vào mắt trái của cô.
Lúc cô đưa tay ra đỡ thì đã quá muộn, chỉ có thể nhắm mắt lại theo bản năng.
Bỗng nhiên.
Một bàn tay to lớn từ phía sau kéo cô lại.
Khoảnh khắc bàn tay kia nắm lấy cô, tim cô chợt đập nhanh hơn, bởi vì cảm giác đó làm cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, giống hệt như đôi bàn tay đã sờ khắp người cô trong giấc mơ đêm qua.
"Cẩn thận!"
Là anh, thực sự là anh Khương Chước!
Cô được kéo về, lùi lại vài bước vì quán tính lưng đập vào ngực anh.
Đồng thời, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì mắt cô đã được bảo vệ!
"Có bị thương không? Chân em có sao không, có bị trẹo không?"
Khương Chước kéo người cô lại, kiểm tra từ đầu đến chân.
Cô lắc đầu nhưng vẫn sợ hãi quay lại nhìn chiếc đinh trên cột.
Khương Chước nhìn theo ánh mắt của cô lập tức hiểu ra.
Mà thiếu niên trượt ván kia vẫn không hề dao động, thậm chí còn nói những lời châm chọc: "Chẳng phải cô ta không bị gì sao, chỉ loạng choạng vài bước thôi mà? Sao mà yếu ớt như vậy!"