Bệnh Kiều Thân Sĩ Nhẹ Nhàng Dỗ Dành, Bảo Bối Ngoan Mềm Trốn Không Thoát

Chương 23: Bởi vì trong lòng em có anh

Loại thuốc hôm nay khác với lần trước.

Lần trước uống vào sẽ hoàn toàn mất ý thức, nhưng mà hôm nay thì khác, nó chỉ làm ý thức của người uống trở nên mơ hồ, giống như bản thân đang trong mơ vậy.

Sau đó cả người sẽ vô lực, dù anh có làm gì với cô, cô cũng không thể chống cự.

Trình Tư Tư bất mãn vì bị quấy rầy giấc ngủ, cô nằm trong lòng anh ưm ưm mấy tiếng, sau khi anh bế cô ra khỏi phòng rồi ném cô vào ghế sofa, cô lại càng tủi thân khóc thút thít.

"Đừng động vào tới, tớ muốn ngủ!"

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, trong miệng dường như còn gọi tên Khương Hân, có lẽ cô tưởng Khương Hân đang chọc không cho cô ngủ.

Sau đó, cô cảm thấy tai ngứa, giơ tay lên gãi nhưng bị Khương Chước nắm lấy bàn tay.

Tai cô ngứa là vì Khương Chước đang áp sát vào tai cô, hơi thở phả vào vành tai cô làm cô cảm thấy ngứa ngáy.

Cô muốn rút tay về nhưng lại bị anh chặt.

Khương Chước từ từ dịch chuyển lên trên, hôn lên mái tóc mềm mại của cô, rồi hít một hơi thật sâu.

Ngay cả mùi hương trên tóc cô cũng làm anh say mê!

"… Tư Tư."

Anh mở miệng miệng gọi tên cô.

Bị quấy rầy liên tục, Trình Tư Tư bực mình, cố sức rút tay ra nhưng vì tác dụng của thuốc khiến sức lực yếu đi, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự khống chế của anh, à mà cho dù cô có thức, với chút sức lực này của cô mà muốn thoát khỏi anh quả thật là mơ mộng viễn vông.

"Đừng mà… tớ muốn ngủ… Đừng động vào tớ!"

Vì buồn ngủ, giọng cô trở nên nghẹn ngào, trong lời nói toàn là sự tủi thân.

Mềm mại ngọt ngào, anh muốn lập tức nuốt chửng cô vào bụng.

"Không muốn sao?" Khương Chước lại áp sát vào tai cô: "Không muốn cái gì?"

"Đừng có động nữa!" Cô tức giận, đột ngột mở mắt ra.

Quay đầu lại bất ngờ phát hiện người bên cạnh là anh, cô sợ đến mức trợn tròn mắt: "Anh Khương Chước?"

"Là anh!"

Anh cười, nụ cười si mê làm tim người ta đập loạn nhịp.

Cô chống người lùi về phía sau nhưng lại phát hiện mình đang ở trên ghế sofa, không còn chỗ nào để cô lùi nữa.

"Anh Khương Chước, anh muốn làm gì?"

Nhưng Khương Chước không trả lời, mà trực tiếp hôn lên môi cô.

"Như thế này, em nói xem anh muốn làm gì?"

Đôi mắt như con nai ngơ ngác của Trình Tư Tư lập tức đỏ hoe, cô che miệng điên cuồng lắc đầu.

"Không thích sao?"

Anh kéo chiếc áo ngủ vốn đã hở một nửa ra, bởi vì đứng ngược sáng nên ánh đèn vàng mờ hắt lên lưng anh, từng vòng ánh sáng vì ánh mắt của anh mà trở nên ái muội.

Ánh mắt của anh giống như đang trần trụi dụ dỗ cô phạm tội vậy!

Cô thật sự phải thừa nhận rằng, Khương Chước rất đẹp trai, ba anh em nhà họ Khương không có ai xấu cả.

Đeo kính vào, anh là nam thần lạnh lùng nho nhã.

Tháo kính ra, giống như bây giờ, anh chính là một yêu tinh quyến rũ có đạo hạnh cao thâm.

"Tư Tư, cho anh được không?"

Cả da lẫn xương, từ trong ra ngoài hoàn toàn giao cho anh!

Dưới sự quyến rũ của anh, ánh mắt của Trình Tư Tư dần trở nên mơ màng.

"Ngoan, Tư Tư ngoan lắm!"

"Khương… anh Khương Chước... "

Khóe mắt cô ướt đẫm nước, cuối cùng vẫn giữ lại được chút lý trí.

"Không được, không được đâu!"

"Tư Tư, được mà!"

"Không được, anh Khương Chước em xin lỗi, anh tránh xa em ra có được không?"

Cô đưa tay đẩy anh nhưng dù thế nào cũng không đẩy được anh ra, ngược lại còn làm anh áp sát hơn.

"Tại sao…" Cô mím môi khóc: "Tại sao em lại không có sức lực?"

"Bởi vì, em đang ở trong mơ."

"Trong mơ?"

Trình Tư Tư vô cùng kinh ngạc, nhưng tại sao cô lại cảm thấy chân thực như vậy?

Mà Khương Chước vẫn từng bước dụ dỗ cô, anh hỏi: "Em thử nghĩ xem, tại sao anh lại xuất hiện trong mơ của em?"

"Tại… tại sao?"

Khoảng cách gần trong gang tấc làm cô không còn suy nghĩ được nữa.

Khương Chước nói từng chữ một, trả lời thay cô: "Bởi vì trong lòng em có anh!"

Cô ngẩn người mất mấy giây, không hiểu hỏi lại: "Ý của anh Khương Chước là em thích anh?"