Bệnh Kiều Thân Sĩ Nhẹ Nhàng Dỗ Dành, Bảo Bối Ngoan Mềm Trốn Không Thoát

Chương 4.1: Đi phỏng vấn

Giây phút ấy Trình Tư Tư như ngừng thở, cô vội vàng lùi về sau rồi đóng sầm cửa lại.

"Sao thế?"

Khương Hân đi tới từ phía sau, thấy cô mặt mày tái mét.

"Anh… anh cả của cậu ở ngoài."

"Không sao đâu, anh ấy tôi là người lịch sự, sẽ không làm gì đâu."

"Tớ biết anh cả cậu là người lịch sự, nhưng tớ không vượt qua được rào cản trong lòng mình."

Khuôn mặt Trình Tư Tư buồn rầu, cô dựa vào góc tường với vẻ như không còn gì luyến tiếc.

"Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ lúng túng tối qua bị anh cả cậu nhìn thấy, tớ…"

Cô không nói nên lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn Khương Hân oán trách: "Đều tại cậu!"

"Đều tại tớ, đều tại tớ."

Khương Hân cũng không phản bác, cô ấy biết cô thực sự ấm ức, chỉ có thể cố gắng an ủi cô.

"Nhưng mà cậu cũng đừng quá để bụng, tớ tin tưởng nhân phẩm của anh cả, tối qua khi tớ ra ngoài đi tìm cậu, anh ấy nói đã dẫn cậu đến ngủ ở phòng khách rồi, không cho tớ đi làm phiền cậu, còn mắng tớ một trận, mắng tớ không biết tiếp đãi, chăm sóc cậu."

Nghe xong, Trình Tư Tư thở dài một hơi: "Thôi được rồi, nể mặt anh cả tớ không so đo với cậu nữa."

Khương Hân cười toe toét, sau đó ân cần mở cửa ra xác nhận bên ngoài không có ai rồi mới để cô ra ngoài.

Sau khi đổi lại quần áo của mình, cuối cùng Trình Tư Tư cũng cảm thấy thoải mái.

Xuống lầu, Khương Chước đang ăn sáng.

Khương Chước không hề nhắc đến chuyện tối qua, thậm chí còn bình tĩnh bảo cô đến ăn cơm, nếu cô còn lúng túng thì lại giống như đang làm dáng vậy.

Vậy nên cô cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi xuống đối diện anh.

Vừa ngồi xuống thì từ cửa chính có một người lao vào.

Thấy người đến, Trình Tư Tư lập tức trở nên căng thẳng.

"Anh hai!" Giọng nói bất mãn của Khương Hân vang lên: "Tối qua anh đi lang thang ở đâu vậy, cả đêm không về, chẳng lẽ lại đi đua xe ban đêm nữa hả? Cái đó nguy hiểm lắm, sao anh cứ không nghe lời khuyên, nếu một ngày nào đó…"

"Xùy xùy xùy!"

Người đến chính là anh hai của Khương Hân, Khương Tự.

Cậu ta có quầng thâm mắt vì thức cả đêm, nhưng vẫn không che khuất được vẻ tươi trẻ rạng rỡ, cậu ta vừa vào đã nằm dài ra ghế sofa, tư thế vô cùng thoải mái, miệng lầm bầm nói: "Khương Hân, em đừng có mà nguyền rủa anh trai mình, không hiểu gì về đua xe thì đừng có xen vào."

Khương Tự vẫn luôn có đam mê mãnh liệt với bộ môn đua xe, Trình Tư Tư biết điều đó.

Mà cô và Khương Hân cũng có cùng suy nghĩ, nhất là chuyện cậu ta lái xe đua cả một đêm như vậy, quá nguy hiểm.

Khương Hân không thể khuyên được cậu ta nhưng Khương Chước chỉ cần lên tiếng một câu, cậu ta đã lập tức tỉnh táo lại và trở nên ngoan ngoãn.

"Em gái nói đúng, đua xe quá nguy hiểm, nếu là sở thích thì thỉnh thoảng lái một chút thì không sao. Nhưng nếu em cứ tiếp tục lái xe liều lĩnh như vậy, anh sẽ tịch thu hết xe của em, để cả đời này em không bao giờ được đυ.ng vào nữa."

"Anh nói được thì làm được!"

Giọng điệu của anh rất dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này giống như đang đánh Thái Cực trong nhu có cương, tràn ngập sức mạnh.

Khương Tư không dám phản bác, lấy cớ lên lầu rửa mặt để chuồn đi.

Nhìn bóng lưng cậu ta chạy đi, Trình Tư Tư lộ ra vẻ mặt cô đơn.

Từ khi Khương Tự bước vào cửa, cậu ta không nói với cô một lời nào, thậm chí cả một lời chào hỏi cũng không có, cứ như không nhìn thấy cô vậy.

Mà sự cô đơn của cô, đều được Khương Chước nhìn thấy rõ.

Ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ u ám, nhưng rất nhanh đã biến mất không để lại chút dấu vết.

Ăn xong cơm, Khương Chước tiện đường lái xe đưa hai người đến công ty phỏng vấn.

Trên đường đi, Trình Tư Tư và Khương Hân ngồi ở ghế sau nói cười vui vẻ, Khương Chước tập trung lái xe, thỉnh thoảng nhớ lại hình ảnh còng tay và bộ đồ ngủ đêm qua, trong mắt anh thi thoảng lại lóe lên ánh lửa.

"Anh, ở phía trước, đúng rồi là công ty quảng cáo Thịnh Vũ đó."

Khương Hân kích động chỉ vào công ty sắp đi phỏng vấn ở bên phải, bảo Khương Chước tấp vào lề.

Xe từ từ dừng lại, hai người ở ghế sau cùng nhau xuống xe.