Bệnh Kiều Thân Sĩ Nhẹ Nhàng Dỗ Dành, Bảo Bối Ngoan Mềm Trốn Không Thoát

Chương 1.2: Đồ ngủ

Khoảnh khắc bước lên cầu thang, ánh sáng trong mắt không còn che giấu được nữa, anh hơi nheo mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh khuôn mặt không tì vết, vừa thuần khiết vừa quyến rũ của Trình Tư Tư. Đặc biệt là đôi mắt đó, giống như nai con làm người ta thương xót.

Nghĩ đến đây, anh thấy cổ họng mình hơi khô.

Thế nên anh cúi đầu xuống uống một hớp nước, uống xong lại khẽ thở dài.

Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ cô khóc nức nở, không biết sẽ hấp dẫn đến mức nào!

Mãi đến khi bóng dáng anh biến mất ở cầu thang tầng hai, Trình Tư Tư mới dám đi ra từ sau Giang Hân, giật lấy chiếc túi vải từ tay cô ấy, lẩm bẩm nói: "Đều tại cậu bảo tớ mặc như thế này, giờ thì hay rồi, mất mặt quá đi!"

"Sao cậu lại trách tớ chứ?"

Khương Hân tiến lại gần cô, cả người cô ấy dính sát vào cô, không phục nói: "Không phải cậu hỏi tớ, anh hai tớ thích người như thế nào sao? Vậy thì tớ phải giúp cậu mặc kiểu mà anh hai tớ thích cứ, ai biết chiếc áo sơ mi này lại mỏng như vậy đâu?"

Nói xong, cô ấy còn trêu chọc lấy tay nâng chỗ đó của Trình Tiểu Tư lên!

"Cậu!"

Trình Tư Tư lập tức lùi lại, giơ túi vải che trước ngực.

"Cậu là con gái đó, đừng có làm hành động giống như lưu manh được không?"

Nghe cô nói vậy Khương Hân cười khúc khích: "Trước mặt tớ mà cậu còn ngại nữa, sợ gì chứ, dáng người đẹp thì phải khoe ra chứ. Đừng nói là đàn ông, tớ là con gái mà nhìn thấy dáng người cậu cũng không nhịn được mà chảy nước miếng, anh hai tớ là đàn ông bình thường, anh ấy chắc chắn sẽ không kiềm chế được."

Trình Tư Tư bĩu môi, nhưng sự thật là, người nhìn thấy không phải là anh hai của Khương Hân, mà là anh cả của cô ấy, Khương Chước.

Giống như biết được nỗi lo lắng của cô, Khương Hân dịu giọng an ủi: "Còn anh cả của tớ á, cậu càng không cần phải lo lắng, anh ấy quanh năm không gần nữ sắc, đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Hơn nữa, anh cả của tớ là một người cuồng công việc, chắc hẳn anh ấy thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ như anh ấy."

"Yên tâm, cậu không phải kiểu mà anh cả tớ thích đâu."

"Đừng nói nữa, lên lầu trước đi, để tài xế mang hành lý vào là được rồi."

*

Buổi tối.

Khương Hân nhìn tủ chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng chọn được một bộ ngủ mỏng tang, gợi cảm cho Trình Tư Tư.

Cô ấy nói bộ đồ ngủ này được làm từ chất liệu ren trắng tinh khiết, trong suốt, rất hợp với khí chất của cô.

"Anh hai tớ sắp về rồi, cậu phải nắm bắt cơ hội, tốt nhất là tối nay làm xong chuyện đó luôn, ngày mai trực tiếp làm chị dâu tớ."

"Chờ, chờ một chút…"

"Chờ cái gì mà chờ!"

Trình Tư Tư bị Khương Hân đẩy ra khỏi phòng, sau đó cô ấy lập tức khóa trái cửa, nhốt cô ở ngoài.

"Khương Hân cậu đừng như vậy, mau mở cửa!"

Trình Tư Tư cảm thấy mình mặc bộ đồ ngủ trong suốt này, chẳng khác nào không mặc gì cả, hơn nữa nhà họ Khương không chỉ có anh hai của Khương Hân, còn có anh cả nữa!

"Khương Hân!"

Cô liên tục gõ cửa, nhưng không dám gọi quá lớn tiếng, sợ làm Khương Chước thức giấc.

Trước đó bị anh nhìn thấy dáng vẻ cả người ướt sũng, cô đã xấu hổ không chịu nổi, nếu lại để anh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, cô không biết giấu mặt vào đâu mất.

Hơn nữa, ngay cả khi đối mặt với anh hai của Khương Hân, cô cũng không dám xuất hiện với dáng vẻ này!

Cô và Khương Hân, còn có anh hai của cô ấy, đều học cùng một trường.

Tiếp xúc lâu với Khương Hân, cô cũng quen biết Khương Tự, sau vài lần tiếp xúc, cô bị sự nhiệt tình, lạc quan của Khương Tự thu hút, có phần không thể tự kiềm chế. Khương Hân nhìn ra tâm ý của cô, vui vẻ muốn tác hợp cho cô và Khương Tự.

Cô thừa nhận, cô đến nhà họ Khương phần lớn là vì Cương Tự.

Nhưng mà, cô không muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của cậu.

Nhưng dù cô có cố gắng gõ cửa thế nào, Khương Hân cũng không có chút phản ứng, thậm chí còn bật âm lượng loa lên mức tối đa ở trong phòng xem phim, hoàn toàn chặn mọi âm thanh bên ngoài.

"Làm sao bây giờ?"

Trình Tư Tư lo lắng, Khương Tự sắp về rồi.

Cô chạy đến cầu thang, nấp sau tường thò đầu ra, nghĩ xem có nên tìm chỗ nào trốn không.

Nhưng khi quay đầu lại thì bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau làm cho giật mình hét lên.