Hứa Hoa nhíu mày: "Tô Uyển, cậu nghiêm túc đấy à? Mình chỉ nói vậy thôi, dù có qua được vòng đầu, cũng không đảm bảo vào được vòng sau. Đến đó người tham gia sẽ rất đông, cậu không cần tốn tiền chỉ để chạy vô ích."
Cô hiểu hoàn cảnh của Tô Uyển, gần như phải chạy việc kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí. Làm sao cô ấy có được mười vạn chứ?
"Không nỗ lực, không cố gắng, chẳng lẽ cả đời chỉ chạy vai phụ?" Tô Uyển ngồi xuống, mở máy tính.
Lý Tịch Tịch và Hứa Hoa nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc. Họ nghĩ rằng Tô Uyển điên rồi.
Cô gái này từ bao giờ lại có sự quyết tâm như vậy?
Số dư của nguyên chủ chỉ còn năm ngàn, tiền tiết kiệm từ những lần nhận vai nhỏ. Sau khi mẹ mất sớm, cha tái hôn, kế mẫu kiểm soát gia đình và hoàn toàn không quan tâm đến nguyên chủ, trái lại yêu thương người con trai riêng hơn.
Nguyên chủ vốn thích máy tính, nhưng vì kế mẫu nghe nói làm trong ngành giải trí kiếm tiền dễ, nên ép cô đổi nguyện vọng.
Đối với Tô Uyển bây giờ, không gì là không thể tận dụng. Cô chỉ đang lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về nguyên chủ.
Gửi tin nhắn cho kế mẫu, không ngoài dự đoán, chỉ vài tiếng sau, đối phương gọi đến.
Cô ra ban công nghe điện thoại, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng điệu giả tạo: "Uyển Uyển dạo này học hành thế nào? Tiền sinh hoạt đủ không?"
Sau đó, bà ta lại bổ sung: "Cô nghe nói bên ngành giải trí của cháu, chỉ cần quay quảng cáo là kiếm vài nghìn rồi. Với lại, ngành này toàn người giàu, cháu tìm một bạn trai là chẳng phải lo cơm áo gạo tiền, đâu như cô với ba cháu vất vả sáng đi tối về."
Chờ đối phương lải nhải xong, bà ta mới đi vào vấn đề chính: "Cháu bảo muốn đi thi tuyển, nhưng mười vạn thì nhiều quá!"
Nghe vậy, Tô Uyển chỉ đáp gọn một tiếng "Vâng" rồi từ tốn giải thích: "Bây giờ thi tuyển đều có hậu trường, bỏ tiền ra là có thể vào sâu. Đến lúc nổi tiếng, số tiền đó cháu sẽ kiếm lại nhanh thôi. Cháu nhất định sẽ trả lại cho cô."
Bên kia im lặng một lúc, dường như còn đang do dự. Tô Uyển không vội, chỉ kiên nhẫn chờ.
"Liệu có phải trò lừa đảo không? Nếu họ trở mặt thì sao?"
Nghe giọng nghi ngờ, Tô Uyển dịu dàng đáp: "Đều có hợp đồng ký kết cả. Chỉ mười vạn thôi, sau này cháu nhất định sẽ trả lại gấp đôi cho cô."
Khi chiếc điện thoại bị ngắt kết nối, Tô Uyển nhìn vào số tiền chuyển khoản vừa được thông báo trong tài khoản kèm một tin nhắn dài từ kế mẫu, nội dung dặn dò cô phải cố gắng, nhất định phải nổi tiếng.
Nở một nụ cười nhạt, cô nằm xuống giường, quyết định nghỉ ngơi để chuẩn bị cho công việc ngày mai.
Nguyên chủ trước đây không thích làm người mẫu vì lo ngại những góc khuất của nghề, nhưng Tô Uyển lại không nghĩ vậy. Cô chỉ nhận việc ngắn hạn, không phát triển lâu dài, cũng không tiếp xúc nhiều với những "vấn đề" của ngành này.
Làm người mẫu xe hơi mang lại thu nhập cao hơn hẳn các vai diễn quần chúng. Như cô, xuất thân từ trường nghệ thuật, chỉ cần đứng làm "linh vật" một ngày đã có thể kiếm được sáu ngàn tệ. Dù phải chịu đựng những ánh mắt tò mò hoặc gạ gẫm, nhưng cô tự nhủ, chỉ cần có tiền là đủ.
Nửa tháng qua, cô từ chối nhiều vai diễn quần chúng, tập trung chạy các sự kiện lớn nhỏ và đã kiếm được gần năm vạn. Dù ngành này kiếm tiền nhanh, nhưng sự đυ.ng chạm và cạm bẫy cũng không ít. Những gì có thể tránh được, cô luôn cố gắng né tránh.
Sau khi trả mười vạn cho đàn anh của Hứa Hoa, cô gửi hồ sơ cá nhân đến đoàn phim. Những người trong ê-kíp này thường dựa vào các mối quan hệ để kiếm lợi nhuận khổng lồ, đúng như câu "mọi góc đều có thể kiếm tiền trong làng giải trí."
Ngày hôm sau, cô nhận thông báo đến một khách sạn để thử vai. Quy trình bảo mật của đoàn phim này rất nghiêm ngặt.
Khi đến tầng ba của khách sạn, hành lang đầy nhân viên đoàn phim qua lại, cùng với nhiều người đến thử vai. Tô Uyển nhận ra vài diễn viên quen mặt, tuy không quá nổi tiếng nhưng đều hơn hẳn một người mới như cô.
"Chuyện gì vậy? Chị Lê nói cần cà phê pha máy, tại sao lại mang cà phê hòa tan đến đây?"
Một giọng nói đầy bực tức vang lên từ một góc hành lang. Nhân viên bị trách mắng cúi đầu ấp úng, "Nhưng ở đây chỉ có cà phê hòa tan thôi ạ."
Người phụ nữ tóc ngắn tức giận đến đỏ mặt, lập tức quát lớn: "Cô không có chân sao? Không biết ra ngoài mua à? Công ty tốn tiền thuê cô làm gì hả?"