Làm trưởng bối, sự quan tâm cuối cùng cũng chỉ là hy vọng hắn sống thật tốt, cho dù hắn là Tạ thập tam lang hay là Tạ Tử Giới, chỉ cần tôn tử có thể sống là được rồi.
Suy nghĩ của phụ mẫu hắn càng đơn giản hơn, bọn họ biết Tạ Tử Giới tâm cao khí ngạo, nói với hắn là dựa vào việc cưới nữ nhi nhà nông để tránh họa, nhất định là hắn không muốn, nhưng nếu là Tạ Tử Giới mười sáu tuổi, da mặt mỏng, trực tiếp đến huyện Bảo Phong gặp Lộc phụ và Cao thị, vậy có thể cũng sẽ ở lại đó.
Đến lúc đó cưới thê tử sinh con, hắn nhất định phải nghĩ cho thê nhi, tỷ phu làm thương nhân, hắn thân gia trong sạch, có thể làm thương nhân hoặc làm quan, đều là một cuộc sống tốt đẹp.
Tạ thập tam lang cũng giống như những người khác trong Tạ gia, chết trong vụ án của Tạ gia, nhưng Tạ Tử Giới lại trong sạch, cưới nữ nhi nhà họ Lộc, Tạ Tử Giới ổn định cuộc sống ở huyện Bảo Phong càng thêm trong sạch.
Không tệ, cho dù là Tạ Tử Giới hiện tại, nếu hắn sớm biết được cách làm của phụ mẫu, hắn sẽ không đến đây.
Thật là âm kém dương sai, hắn đến huyện Bảo Phong chậm mất hai năm, Cao thị đã qua đời, hắn không còn là Tạ thập tam lang da mặt mỏng, tính tình kiêu ngạo nữa, bao nhiêu thay đổi như vậy, cuối cùng hắn vẫn đến cửa chuẩn bị cầu hôn nhị nữ nhi nhà họ Lộc.
Tạ Tử Giới đến nhà họ Lộc rất thường xuyên, điều này khiến Chu thị vẫn không tìm được cơ hội liên lạc với sòng bạc.
Ngoài việc thường xuyên đến thăm ban ngày, đề phòng Chu thị ra tay với Lộc Quỳnh ngay trước mắt hắn, Tạ Tử Giới lại tìm Lộc Quỳnh một lần vào ban đêm.
Trèo tường tự nhiên không phải là hành vi của quân tử, nhưng Tạ Tử Giới làm việc gì cũng toát lên vẻ quang minh lỗi lạc, mà thứ khiến Lộc Quỳnh tò mò hơn cả sự thẳng thắn trong lòng hắn chính là thân thủ của hắn, đó là kỹ năng được tôi luyện qua bao nhiêu năm tháng, mở cửa sổ mà không hề phát ra một tiếng động nào.
Lộc Quỳnh chưa bao giờ thấy thân thủ nào tốt như vậy, ấn tượng của nàng về thư sinh chính là Lộc đại lang nhà Lộc đại nương, đó là một thiếu niên vụng về, chạy không nhanh, bổ củi luôn lệch lạc, nhưng biết rất nhiều chữ, vẫn luôn đọc sách.
Tạ Tử Giới đứng bên cửa sổ với vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh nói: "Ta định đến nhà cô nương cầu hôn."
Lộc Quỳnh vốn đang ôm dao bổ củi ngồi dựa vào tường, suýt chút nữa bị Tạ Tử Giới dọa cho ngã lăn ra đất.
"Là ta có lỗi với cô nương."
Hắn biết Lộc Quỳnh đang khó hiểu, bèn giải thích: "Vốn dĩ Lục ma ma nhờ ta tìm cho cô nương một hôn phu tốt, nhưng Chu thị quá độc ác, thời gian cấp bách, ta chỉ có thể đổi cách khác... e rằng sẽ làm lỡ nhân duyên của cô nương."
Hắn rất kiên nhẫn: "Đây chỉ là kế sách tạm thời, đợi sau khi cô nương rời khỏi nhà họ Lộc, chúng ta sẽ đến phủ thành, ở đó chúng ta có thể hòa ly, Tạ mỗ tuy không có gì, nhưng cũng có chút gia sản, nhất định sẽ tặng cho cô nương, cố gắng không làm lỡ hôn sự của cô nương."
Hắn thật sự cảm thấy bản thân không phải là hôn phu tốt, vì thế nói năng đầy áy náy, chuyện hôn nhân đại sự vốn là niềm mong đợi khó có được, Lộc Quỳnh nhất định sẽ có chút tiếc nuối.
Mà đối với Lộc Quỳnh mà nói, trái tim đang treo lơ lửng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Trước khi gặp Tạ Tử Giới, hôn nhân tốt đẹp nhất mà Lộc Quỳnh có thể tưởng tượng, chính là gả cho một nam nhân như Ngưu Đại Tráng, sống cuộc sống nghèo khổ nhưng nỗ lực, nhân vật thanh tao như gió mát trăng trong như Tạ Tử Giới, nàng không dám nghĩ đến.
Giống như Tạ tú tài nói, chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.
Là vì lời nhờ vả của Lục ma ma sao? Lộc Quỳnh chỉ có thể nghĩ như vậy, Tạ tú tài là vì muốn cứu nàng, mới làm như vậy.
Trong lòng nàng dâng lên sự biết ơn vô hạn, và liên tục tự nhủ với bản thân: Tạ tú tài vì cứu nàng mà thậm chí còn chọn kết hôn giả, nếu sau này nàng được voi đòi tiên, vậy thì quá đáng lắm.
Lộc Quỳnh cười nói: "Tạ tú tài nói gì vậy, ngài đã giúp ta như vậy, ta đã vô cùng cảm kích rồi."
Nàng nói rất chân thành, cho dù chỉ là có duyên cùng nhau đi một đoạn đường ngắn ngủi, nàng nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp Tạ tú tài, đợi đến khi đến phủ thành, nếu Tạ tú tài muốn hòa ly, nàng tuyệt đối sẽ không nói hai lời.