Tu Chân Giới: Cẩu Mới Là Vương Đạo

Chương 10

Chủ phong.

Dòng suối nuốn lượn quanh núi, cuối cùng chảy vào Hồ Song Nguyệt dưới chân núi, mặt hồ lấp lánh, hoa sen nở rộ, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Thỉnh thoảng còn có tiên hạc bay qua, nô đùa bắt cá.

Quan Lan Các được xây dựng ở lưng chừng núi, dưới lưng chừng núi chính là động phủ của những đệ tử được yêu thích.

Cố Trường Thanh bước vào phạm vi của chủ phong, lập tức cảm nhận được linh khí nồng đậm, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn vài lần.

Đây chính là sự khác biệt giữa đệ tử được yêu thích và không được yêu thích.

Đi vào Quan Lan Các.

"Hừ!"

Nhị sư huynh khó chịu hừ lạnh một tiếng.

Cố Trường Thanh hơi kinh ngạc, hắn không nhớ mình đã từng đắc tội với người này.

"Cố sư đệ, tâm trạng của nhị sư huynh không tốt, đệ đừng để ý."

Một giọng nói dịu dàng truyền đến.

Nhị sư huynh vừa rồi còn hung dữ trừng mắt, lập tức im lặng.

Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Băng Ngưng sư tỷ thật sự rất xinh đẹp, "quốc sắc thiên hương, băng cơ ngọc cốt", dùng mấy từ này để hình dung nàng cũng không quá đáng.

(Quốc sắc thiên hương, băng cơ ngọc cốt: chỉ người con gái xinh đẹp, làn da trắng như bạch ngọc)

Nhị sư huynh là một trong những liếʍ cẩu của nàng.

(Liếʍ cẩu: chỉ loại người mà trong mối quan hệ yêu đương, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.)

Nhưng Cố Trường Thanh luôn cảm thấy, liếʍ đến cuối cùng, nhị sư huynh sẽ chẳng nhận được gì.

Hắn cười cười, chắp tay hành lễ: "Sư huynh, sư tỷ, không biết sư tôn gọi ta đến đây là có chuyện gì?"

Băng Ngưng khẽ lắc đầu nói: "Sư đệ đi vào sẽ biết."

Nhị sư huynh cười lạnh một tiếng: "Là chuyện tốt."

Cố Trường Thanh: "..."

Càng cảm thấy sư tôn tìm hắn không có chuyện gì tốt.

Bước vào động phủ.

Cố Trường Thanh giật mình, không ngờ chưởng môn cũng ở đây.

Hai đạo thần thức lập tức khóa chặt hắn, đánh giá hắn từ trong ra ngoài.

Thân thể Cố Trường Thanh cứng đờ, âm thầm cảm thấy may mắn, Ẩn Nấp Quyết do Thái Hư Bảo Giám cho hắn, có thể che giấu được cả thần thức của tu sĩ Kim Đan.

"Bái kiến sư tôn, chưởng môn." Cố Trường Thanh cung kính hành lễ.

"Ừ!"

Ngu Cảnh Hoa nhàn nhạt đáp lại một tiếng, lại quay đầu nói với chưởng môn: "Đây chính là đệ tử chân truyền thứ chín của ta, xuất thân từ Cố gia Vân Thành, tuy rằng tu vi chỉ có Luyện Khí tầng sáu, nhưng thiên phú trận pháp của hắn cũng không tệ, hỗ trợ một chút, chưa chắc không thể Trúc Cơ, chưởng môn sư huynh, huynh thấy hắn thế nào."

Cố Trường Thanh kinh hãi, sư tôn chưa bao giờ khen hắn.

Chưởng môn trầm ngâm một lát nói: "Có thể."

Ngu Cảnh Hoa hài lòng mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo: "Nếu đã như vậy, làm phiền chưởng môn sư huynh truyền lời giúp, nếu Kỷ Vô Trù vẫn không hài lòng, vậy thì xin lỗi, Tiểu Tuyền Phong của ta không hầu hạ nổi, đệ tử của ta không đến lượt hắn kén chọn, nếu hắn thật sự đau lòng cháu trai cũng liền thôi, ta còn coi trọng hắn một chút, kết quả..."

"Hừ!" Ngu Cảnh Hoa khinh thường cười lạnh.

"Haiz!"

Chưởng môn thở dài một tiếng: "Ngự Hỏa Phong xác thật không nói lý."

Cố Trường Thanh: "..."

Càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Hắn còn chưa nói câu nào, đã bị an bài rõ ràng, như vậy không được, hôn ước của Tiểu Tuyền Phong cho dù thế nào cũng không nên rơi xuống đầu hắn.

"Sư tôn, đệ tử..."

"Hửm?"

Ngu Cảnh Hoa nhìn hắn: "Ngươi làm sao, ngươi đã lưu lại tông môn, chính là có ý tranh giành, sao vậy, ngươi có ý kiến à?"

Cố Trường Thanh há miệng thở dốc, sư tôn nói lời này là có ý gì.