Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Giang Nhiên mím chặt môi, ngẩng lên nhìn Lâm Nhàn, nói bằng giọng khẩn khoản: “Huấn luyện viên Lâm, có thể chúng ta tạm dừng chuyện này ở đây được không? Sắp đến lượt đội của em lên sân khấu rồi. Em không muốn để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến các bạn. Ít nhất cho em biểu diễn xong đã, rồi chúng ta nói tiếp, được chứ?”
Lâm Nhàn khẽ nhướng mày, đột nhiên hỏi: “Có ai từng bảo em rằng giọng em rất êm tai chưa?”
Giang Nhiên tròn mắt nhìn anh: “???”
Cậu nhìn chằm chằm Lâm Nhàn, suy nghĩ hồi lâu, rồi dè dặt đáp: “Cảm ơn… Huấn luyện viên?”
Lâm Nhàn chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú như thể muốn thăm dò điều gì từ cậu. Cuối cùng, anh nhẹ giọng: “Em về đi, tập trung mà biểu diễn cho tốt.”
Giang Nhiên rời khỏi cầu thang, lòng ngổn ngang hàng vạn suy nghĩ, không thể hiểu nổi ý của Lâm Nhàn. Liệu anh ấy đã thực sự tha cho cậu, không định tố giác? Hay chỉ đơn thuần là tôn trọng sân khấu, muốn cậu hoàn thành phần biểu diễn rồi mới báo cáo với ban tổ chức?
Cậu lắc đầu, cố dẹp đi những suy nghĩ rối bời. Cứ đợi xong biểu diễn rồi tính.
Vừa đẩy cửa ra khỏi cầu thang, Giang Nhiên đã sửng sốt khi thấy hành lang tối om ban nãy nay đã sáng rực.
Nhìn dãy đèn bật sáng, cậu thậm chí tự hỏi liệu có phải mình vừa mơ không. Phải chăng tất cả những gì xảy ra với Lâm Nhàn đều là ảo giác, và cậu vẫn chưa bị phát hiện?
Nhưng một nhân viên đi ngang đã nhanh chóng dẹp tan mọi ảo tưởng. Hắn ta áy náy nhìn cậu, nói: “Em đi vệ sinh à? Xin lỗi nhé, vừa rồi không hiểu sao công tắc điện bị nhảy, hành lang tối om. Không làm em hoảng sợ chứ?”
Giang Nhiên nở một nụ cười cứng ngắc, khẽ lắc đầu, tránh trả lời.
Thực tế không chỉ hoảng, cậu còn suýt ngất đi vì sợ!
Thấy Giang Nhiên lắc đầu, nhân viên cười xòa: “Vậy là tốt rồi. Nhìn em thế này chắc vẫn chưa biểu diễn phải không? Cố lên nhé!”
Giang Nhiên vẫn giữ nụ cười gượng gạo, cảm ơn người kia rồi quay về phòng chờ, lòng nhẹ bẫng như vừa trút được gánh nặng.
Vừa thấy cậu trở lại, Thi Thải Nhu liền kêu lên: “Tiểu Yên, sao mà đi lâu thế? Đã có hai đội biểu diễn rồi đấy! May mà đội mình chưa đến lượt, không thì tôi đã định vào nhà vệ sinh tìm cậu rồi!”
Giang Nhiên thoáng liếc Thi Thải Nhu, không đáp lại giọng điệu có phần gay gắt của cô, chỉ lặng lẽ ngồi xuống để lấy lại bình tĩnh.
Quách Lôi ngồi gần, nhận ra nét căng thẳng khác thường trên gương mặt cậu, liền khẽ hỏi: “Tiểu Yên, cậu sao thế? Lúc đi vệ sinh có chuyện gì à?”
Giang Nhiên cảm thấy hơi bối rối trước sự nhạy cảm của Quách Lôi, bèn tìm cớ giải thích: “Lúc nãy hành lang bị mất đèn, mình hơi chậm một chút.” Cậu nói đều giọng, trả lời không chỉ cho Quách Lôi mà còn để Thi Thải Nhu thôi thắc mắc.
Dù thế nào, trước ống kính ghi hình, cậu cũng phải giữ hình ảnh của “Giang Yên” cẩn thận, không để xảy ra điều gì sơ suất.
Nghe vậy, Chu Nghiên Trân tiến lại gần, lo lắng nói: “Đèn hành lang hỏng à? Tiểu Yên, không làm cậu sợ chứ?” Cô định đưa tay xoa đầu cậu, nhưng Giang Nhiên nhanh chóng né tránh.
Cậu nở nụ cười xã giao: “Không sao đâu, kiểu tóc này vừa làm xong, mình không muốn làm phiền thợ trang điểm.”
Chu Nghiên Trân vội rụt tay lại, cười xin lỗi: “Tại tớ kích động quá, xin lỗi nhé!” Cô nhẹ vỗ vai cậu, tiếp lời: “Sắp tới lượt chúng ta rồi. Mọi người, cùng cố lên nhé!”
Cả đội cùng gật đầu, khi biết lượt biểu diễn đã gần kề, tinh thần ai nấy đều phấn chấn hẳn.
Giang Nhiên gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn màn hình hiển thị sân khấu.
Đây có lẽ sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu được đứng trên sân khấu này?
Rất nhanh sau đó, phòng chờ chỉ còn lại đội của cậu chưa được gọi tên. Khi Kỷ Thi Lôi vang lên, gọi tên cả đội, năm người liền nhanh chóng đứng dậy, bước ra khỏi phòng chờ, hướng về phía sân khấu.
Tiếng hò reo của khán giả đã vang dội khắp khán đài.
Người hâm mộ của các thí sinh nổi bật đã chờ đợi quá lâu, từ háo hức dần trở nên cuồng nhiệt. Và Giang Nhiên cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt ấy dù đứng từ xa.
Trong tiếng cổ vũ rền vang, adrenaline trong người dâng trào, cậu cảm giác mình như đang bước vào một đấu trường lớn.
Lại là cảm giác phấn khích, rộn ràng như ngày nào.
Giang Nhiên nhìn chằm chằm về phía sân khấu, trong lòng thầm nhủ: Tôi đến rồi!