Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Cậu miễn cưỡng cầm bộ đồ, từng bước tiến về phía phòng thay đồ, cảm giác như mỗi bước chân đều dẫm lên gai nhọn.
Ngay lúc cậu chuẩn bị bước vào phòng, người phụ trách trang phục bất ngờ xuất hiện. Cô đảo mắt nhìn quanh các học viên, vẻ mặt hài lòng. Nhưng khi thấy bộ đồ trong tay Giang Nhiên, cô lập tức cau mày: "Em định mặc cái này sao?"
Giang Nhiên gật đầu đáp: "Chị Vương đưa cho em."
Chị Vương chính là nhà thiết kế vừa trao bộ trang phục này cho cậu.
Người phụ trách trang phục lắc đầu, quay sang chị Vương, nghiêm giọng nói: "Không được. Tiết mục của các em đòi hỏi sự mạnh mẽ và năng động, bộ này không phù hợp. Đổi một bộ rộng rãi hơn đi."
Chị Vương tỏ vẻ ngạc nhiên: "Không phù hợp sao? Cả đội đều theo phong cách năng động mà!"
Người phụ trách vẫn kiên quyết: "Đổi một bộ rộng rãi hơn."
Chị Vương không thể phản đối, đành đi tìm bộ khác. Lần này, cô mang đến cho Giang Nhiên một chiếc áo thun rộng rãi, cũng in chữ "J" lớn ở giữa.
Chị Vương mỉm cười nói: "Em thật may mắn, cái áo này cũng có chữ "J" này."
Người phụ trách gật đầu hài lòng rồi rời đi, nhưng trước khi đi, cô không quên liếc Giang Nhiên một cái đầy ngụ ý.
Giang Nhiên chợt hiểu ra điều gì đó.
Cậu nhớ lại lời Lưu Thượng từng nói về việc sẽ nhờ chị gái – một nhân viên hậu trường rất đáng tin cậy và tài giỏi – giúp đỡ. Trước đây, Giang Nhiên không tin lắm, cho rằng Lưu Thượng chỉ đang an ủi mình. Không ngờ lần này thật sự có người âm thầm giúp đỡ, mà lại là người phụ trách trang phục đầy kinh nghiệm. Ít nhất, trong buổi công diễn này, cậu sẽ không lo bị lộ tẩy.
Sau khi thay chiếc áo thun rộng rãi cùng quần dài và đi đôi giày thể thao, Giang Nhiên nhìn mình trong gương, với mái tóc ngắn trông chẳng khác gì một nam sinh. Cậu ngắm bóng mình trong gương, cảm thấy mình đã hoàn toàn hòa vào vai diễn.
Thợ trang điểm quan sát gương mặt Giang Nhiên một lúc, sau đó bắt đầu làm việc. Cô không sử dụng quá nhiều lớp trang điểm, chỉ tập trung nhấn vào đôi mắt, làm cho đôi mắt vốn to tròn của Giang Nhiên trở nên sắc sảo hơn. Đôi mắt ấy giờ đây ánh lên vẻ tinh anh, với những đường nét tinh tế khiến nó càng thêm cuốn hút.
Tuy nhiên, khi không mỉm cười, gương mặt Giang Nhiên lại toát ra khí chất lạnh lùng, làm cho vẻ đẹp sắc sảo ấy có phần xa cách, gần như kiêu sa. Điều này lại hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí sôi động, tràn đầy nhiệt huyết của ca khúc sắp biểu diễn.
Thợ trang điểm hoàn thành xong, ngắm nghía một lượt rồi khẽ lẩm bẩm: "Ai da, hình như có chút không ổn. Trông em thế này có vẻ không hợp với phong cách năng động của đội mình."
Giang Nhiên liếc nhìn Thi Thải Nhu đang ngồi bên cạnh, gương mặt cô ấy trông tươi tắn, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống. Chu Nghiên Trân, Quách Lôi và Mạnh Hàm cũng vậy, tất cả đều toát lên vẻ hoạt bát, đáng yêu. Chỉ có cậu lại mang khí chất khác biệt, chẳng hòa hợp với tinh thần chung của cả đội.
Cậu liền đề nghị: "Hay chị thử thêm cho em ít phấn mắt sáng lấp lánh được không?" Cậu nhìn đồng hồ, biết rằng thời gian không còn nhiều. Chỉ ít phút nữa thôi, các học viên sẽ phải thay trang phục và chuẩn bị lên sân khấu cho buổi thu hình.
Thợ trang điểm mỉm cười: "Được, để chị thử xem sao."
Cô nhanh chóng phủ thêm một lớp phấn mắt sáng quanh đôi mắt Giang Nhiên. Nhưng kết quả lại không như mong đợi – thay vì làm cậu trông tươi tắn hơn, lớp phấn lấp lánh lại càng làm cho vẻ mặt cậu thêm phần lạnh lùng. Ánh sáng từ lớp phấn phản chiếu dưới ánh đèn, tạo nên vẻ đẹp lạnh lẽo, tựa như một thiên thần sa ngã, mang theo sự kiêu kỳ và quyền uy, khiến người khác không dám đến gần.
Chu Nghiên Trân tròn mắt nhìn Giang Nhiên, hít sâu một hơi: "Nếu không biết cậu cũng là nữ như tớ, có lẽ giờ này tớ đã phải lòng cậu mất rồi!"
Giang Nhiên bất giác mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng ấy tựa như mặt trời tan chảy lớp băng tuyết bao quanh, khiến bầu không khí trở nên ấm áp, dễ gần hơn.
Thợ trang điểm khẽ thở phào, đập tay lên trán: "À, chị hiểu rồi. Em chỉ cần cười nhiều hơn là ổn thôi! Để chị thêm vài phụ kiện nữa nhé. Lên sân khấu nhớ cười thật tươi, như vậy sẽ hài hòa với tổng thể."
Nói rồi, cô nhanh tay buộc thêm một chiếc khăn trùm đầu màu lam. Chiếc khăn đơn giản nhưng trẻ trung, làm tôn lên vẻ điển trai và phong cách của Giang Nhiên, vừa tạo thêm chút điểm nhấn đặc biệt cho cậu.
Nhìn vào gương, Giang Nhiên ngắm nhìn bản thân, một hình ảnh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Giờ đây, cậu không còn chỉ là một người giả gái đứng trước gương, mà là một thí sinh sắp bước lên sân khấu, mang theo tất cả nỗ lực và khát khao.
Hồi hộp và phấn khích xen lẫn, Giang Nhiên hít một hơi sâu. Cậu đã sẵn sàng cho màn trình diễn quan trọng đang chờ phía trước.