Một cơn gió mạnh thổi đến, thổi cát vàng hình người trên mặt đất bay lên, trong nháy mắt biến mất.
Dung tam gia ôm hoa vào trong ngực, còn có mấy bông hoa không cầm hết được rơi xuống, hắn không cúi xuống nhặt được, chỉ có thể nhờ Thời Trần giúp đỡ.
Thời Trần bĩu môi, đành phải khom lưng nhặt mấy bông hoa không ai thèm ngắm nhét vào trong ngực Dung tam gia.
Dung tam gia nói: "Nè, mấy bông hoa các ngươi vứt đi cũng nhặt lên đưa cho ta."
Thời Trần: "..."
Hai người nhặt hoa xong đang định quay người rời đi thì nghe thấy một tiếng giòn tan giống như lưu ly vỡ nát.
Thời Trần sửng sốt một chút, nói: "Dung thúc, thúc có nghe thấy gì không?"
Dung tam gia bị sặc phấn hoa nghiêng đầu hắt xì một cái, thờ ơ nói: "Không có."
Thời Trần nhíu mày xoay hai vòng tại chỗ mới phát hiện ngọn nguồn của âm thanh kia.
Ở cách hắn không xa, kết giới bảo vệ trong suốt màu lam bao quanh toàn bộ thành trì giống như lưu ly có vết nứt, hoặc băng vỡ nát, vết nứt từ từ lan rộng về phía đỉnh đầu.
Thời Trần nghi ngờ mình bị hoa mắt, hắn thử thăm dò đi lên trước, nhẹ nhàng ấn vào vết nứt.
Hư không lại gợn sóng lần nữa.
"Kết giới bảo vệ thành... hỏng rồi sao?"
Sau lưng hắn, đôi mắt vốn đang khép hờ của Dung tam gia đột nhiên mở ra, con ngươi màu xám lạnh lùng nhìn ánh sáng xanh yếu ớt của kết giới bảo vệ thành.
Năm nay là năm thứ chín tam giới thất thủ.
Khắp nơi đều là xác sống, không có một ngọn cỏ.
Kể từ 9 năm trước, sau khi linh lực của tháp tu ma ở thành trung tâm bạo loạn, Cửu Châu đã bị chia cắt làm hai, lấy dãy núi Vọng Xuyên làm ranh giới, chỉ trong một đêm nhân số giảm đi một nửa.
Tu sĩ chết đi bị ma khí còn sót lại ăn mòn, hóa thành những xác sống không biết đau đớn, không có ý thức, gặp phải người sống liền hung hãn, dữ tợn muốn ăn tươi nuốt sống và đồng hoá họ.
Trong lúc nhất thời, những tu sĩ còn sống sót đều kêu than khắp nơi, toàn bộ tam giới Cửu Châu rốt cuộc đi vào thời khắc sinh tồn diệt vong.
Dung tam gia khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xám giao hoà, chỉ cảm thấy trong cơn gió nóng thổi vào mặt mơ hồ xen lẫn một tia hàn ý.
Thời Trần còn muốn kéo hắn đi xem vết nứt ở tấm chắn bảo vệ thành, Dung tam gia lại xoay người rời đi.
Thời Trần vội vàng theo sau: "Dung thúc, Dung thúc!"
Dung Bất Ngư ngáp một cái, thờ ơ nói: "Đừng quan tâm, chuyện quan trọng nhất là đi về ngủ. "
Thời Trần: "..."
.
Thời Trần và Dung Bất Ngư một đường trở về thành Thanh Hà, gần như cứ cách vài bước là lại có thể nhìn thấy một đống xác chết khô, trông thật dữ tợn và đáng sợ.
Tuy rằng mỗi thành trì đều có kết giới bảo vệ thành nhưng cổng thành Thanh Hà vẫn được xây cao ngất trời, đề phòng trường hợp kết giới bị phá thì cánh cổng này sẽ thành tuyến phòng thủ cuối cùng của nơi này.
Cổng thành rộng mở, sau khi đi qua tường thành lạnh lẽo như đường hầm, đưa mắt nhìn ra chính là một con phố dài mênh mông vô tận, hai bên đường đều có tu sĩ đang buôn bán.
Dung Bất Ngư ôm hoa trong lòng đi xuyên qua đám người ồn ào huyên náo, có người nhìn thấy hắn liền cao giọng chào hỏi: "Tam gia, hôm nay lại ra ngoài hái hoa à?"
Dung Bất Ngư không hề để ý lời châm biếm này, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, thu hoạch khá tốt, ngươi có muốn mua hoa không?"
Những người đứng xung quanh bật cười, tràn đầy giễu cợt và mỉa mai.
"Tam gia yêu hoa như thế, vẫn là tự mình giữ lại đi."
"Ha ha ha, lần sau Tam gia có thể cùng chúng ta đi ra ngoài thành, những đóa hoa sau khi hóa trần không ai muốn ngài có thể nhặt tùy ý, không cần ba viên ngọc thạch."
Thời Trần ở một bên tức giận đến tái mặt, nắm lấy tay áo của Dung Bất Ngư bước nhanh qua đám người, bỏ lại sau lưng những lời chế giễu.
Dung Bất Ngư làm việc hay nói chuyện đều cực kỳ dịu dàng, ấm áp, bị kéo lảo đảo vài bước, hoa còn rơi mấy cành.
Hắn quay đầu lại nói: "Aizz, Thời Trần, hoa của ta rơi rồi."
Thời Trần vẫn kéo hắn đi về phía trước, nén giận, nhỏ giọng nói: "Không được, nếu ngươi đi nhặt lên, bọn họ sẽ càng cười nhạo ngươi. Đi thôi, đi thôi!"
Dung Bất Ngư: "Nhưng mà..."
Thời Trần không đợi hắn nói xong, cưỡng ép kéo hắn đến cuối con phố.
Tuy con phố của thành Thanh Hà dài nhưng chỉ có đầu phố là còn một ít đồ tốt, càng đi sâu vào đồ càng tệ hại hơn, dần dà mọi người ngầm hiểu không đi sâu vào nữa.
Những người bày sạp ở cuối phố đều là tu sĩ có linh lực yếu kém, đồ mua được cũng không đầy đủ, có cái thì thiếu ngọc, có cái thì bị hỏng,… tất cả đều là đồ bỏ đi không ai muốn.
Ở gian hàng cuối cùng trên phố, sạp hoa của Dung Bất Ngư đủ mọi màu sắc, cực kỳ bắt mắt.
Trên gian hàng có một chiếc kệ cũ nát, mặt trên đặt những đoá hoa kiều diễm ướŧ áŧ, bên cạnh còn đặt một cái ghế dài thiếu một góc.
Ở đó dựng lên một tấm bảng gỗ, trên đó viết một hàng chữ - một đoá hoa ba viên ngọc, không lừa già dối trẻ.
Cho dù toàn bộ người của Thanh Hà thành nể mặt muốn đến chiếu cố việc làm ăn của hắn, cũng sẽ bị cái giá đắt cắt cổ không khác gì công phu sư tử ngoạm này dọa lui.
Nhìn xung quanh không có bao nhiêu người, Thời Trần mới dừng bước, quay đầu lại nhìn Dung Bất Ngư với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dung Bất Ngư đi tới trước sạp hoa kia, bận rộn đặt hoa lên kệ, không đem tức giận của Thời Trần để ở trong lòng.