Quán Ăn Khuya Cuối Hẻm [Mỹ Thực]

Chương 6: Gà Nướng Xiên Que

◎ Ông chủ hợp tác vừa đẹp trai vừa không đơn giản. ◎

Ánh đèn vàng nhạt trong hẻm bao quanh bóng dáng cao ráo của anh, vạt áo khoác dài màu nâu sẫm vừa vặn, khẽ đung đưa theo bước chân dài của anh.

Bồ Nhuế nhìn ngẩn người, tưởng mình lạc vào sàn diễn thời trang nam nào đó, cho đến khi người đó đi qua bức tường trong suốt, đến trước mặt cô, cô mới hoàn hồn.

Anh để tóc dài vừa phải, có chút tóc mái, nhưng tổng thể kiểu tóc được chăm sóc rất gọn gàng và sạch sẽ, ánh sáng vàng ấm trong đình lọt vào mặt anh, càng làm tăng thêm vài phần dịu dàng cho gương mặt vốn đã ôn hòa của anh.

Cho người ta cảm giác, văn nhã lại vô hại.

"Xin lỗi vì đến muộn, tôi tên là Lê Mộ Trản, là ông chủ thứ hai của quán ăn đêm, từ nay chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác mở quán."

Lê Mộ Trản đưa tay ra, khẽ mỉm cười.

Anh có đôi mắt đào hoa rất đẹp, dù không cười, trong ánh mắt cũng chứa đựng vài phần dịu dàng, khẽ cười, ánh mắt càng trở nên thâm thuý hơn, vô tình thu hút ánh nhìn của người khác.

Trên người anh còn vương mùi hương gỗ thoang thoảng, không có cảm giác ngọt gắt đặc sệt, cũng không quá nồng nặc, mùi hương đó tựa như hơi thở mát lạnh của cây tùng phủ tuyết, lại trầm tĩnh giống như mùi gỗ đàn hương được sưởi ấm bởi lò sưởi.

Ngửi vào khiến người ta không khỏi cảm thấy an tâm.

Bồ Nhuế ngẩn người hai giây, mới đưa tay ra bắt.

"Ồ... Tôi tên là Bồ Nhuế."

Ngón tay anh thon dài, Bồ Nhuế chỉ nắm nhẹ như chuồn chuồn đậu nước, bị các khớp xương rõ ràng của anh chạm nhẹ.

Hệ thống thế mà đã trói định một soái ca như vậy để cùng cô mở quán, Bồ Nhuế không kìm được mà khóe miệng cong lên, nhưng vẫn có chút nghi hoặc: "Trước đây tôi gặp yêu quái ít khi có hình người, anh là người hay là yêu quái?"

"Tôi à, là con người của dị giới." Lê Mộ Trản dùng ngón trỏ và ngón cái khẽ xoa cằm, đưa ra kết luận, "Yêu quái tu luyện lâu năm có thể hóa thành hình người, nhưng có yêu quái muốn biến thành người, thì cũng có yêu quái lại thấy hình dáng ban đầu của mình rất tốt, cho nên có đủ loại hình dáng."

Lê Mộ Trản mỉm cười nhẹ nhàng: "Chúng ta vào đình trước đi, bên ngoài lạnh."

Hai người quay lại đình, Lê Mộ Trản dừng lại một chút, hít sâu một hơi.

Mùi thơm thoang thoảng của thịt trong đình vẫn chưa tan hết, ngửi thấy khiến tâm trạng người ta lập tức vui vẻ.

"Lúc nãy tôi vừa ăn bảo tháp thịt kho tàu, tiếc là anh đến muộn, đã bị tôi càn quét sạch rồi." Bồ Nhuế ngồi trên ghế, làm mặt cười giải thích, còn không kìm được mà liếʍ liếʍ môi.

"Không sao, lát nữa còn phải nấu ăn, may mắn có thể nếm thử tay nghề của đầu bếp năm sao." Khóe miệng Lê Mộ Trản cong lên.

"Ăn rồi chắc chắn sẽ không thất vọng đâu." Bồ Nhuế cũng không khách sáo.

Đình bên kia trước đó đã được dọn dẹp, rõ ràng đã rất sạch sẽ rồi, anh vẫn xắn tay áo lên, dùng khăn ướt lau bàn thật kỹ một lần nữa, rồi lại giặt sạch khăn, gấp gọn gàng đặt sang một bên.

Bồ Nhuế liếc nhìn nửa cổ tay lộ ra của anh, đường nét cơ bắp săn chắc cùng vóc dáng thiên gầy của anh có chút tương phản.

Bận rộn xong tất cả, Lê Mộ Trản đối diện với Bồ Nhuế, chân dài hơi cong, ngồi xuống ghế.

"Hệ thống chắc đã giới thiệu sơ qua tình hình với cô rồi, tôi sẽ bổ sung thêm một số điều."

"Yêu quái ở dị giới rất thích khói lửa nhân gian của Khê Xuyên, nên thường xuyên trốn qua [Cổng Ẩn Xuyên], cũng chính là bức tường gạch ở cuối hẻm kia, chạy trốn đến Khê Xuyên." Lê Mộ Trản chỉ về phía bức tường gạch ở cuối hẻm, "Người của Khê Xuyên không nhìn thấy yêu quái, thường cảm thấy có chuyện ma quỷ xảy ra."