Nghe ông cụ Lâm nói mệt, Lâm Vụ mới cúp máy.
Đứng tại chỗ một lúc lâu, Lâm Vụ cuối cùng đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh sảnh lớn, gọi điện cho nhà họ Lâm.
Nhưng không ai bắt máy.
Cô nhìn giờ trên màn hình, không gọi nữa, liên lạc với Trịnh Khải hỏi thăm bệnh tình của ông nội, rồi dùng máy tính bảng xem lại hồ sơ cũ mà Trịnh Khải gửi trước đó.
Đến gần mười giờ, Lâm Vụ mới nghe thấy tiếng quen thuộc từ cửa thang máy.
Nhà họ Lâm đi ra từ thang máy, giám đốc Tống của Thịnh Côi đích thân tiễn họ, mọi người nói cười vui vẻ.
Rõ ràng là đã ăn no nê.
Ánh mắt Lâm Vụ không gợn sóng, cất máy tính bảng đứng dậy, đi đến.
Thực ra, nhà họ Lâm đã quên mất Lâm Vụ sẽ đến, giám đốc Tống tinh ý thấy họ không nhắc đến, ông ta cũng không nhắc.
Lâm Sinh Hải cười nói với giám đốc Tống: "Cảm ơn giám đốc Tống tiếp đãi, lần sau đến, nhất định sẽ mang chút quà nhỏ."
"Không dám nhận!"
Giám đốc Tống nào dám nhận, nhưng thấy Lâm Sinh Hải nhất định phải cho, ông ta nhìn Lâm Thiến với ánh mắt sâu xa, nói: "Lâm tổng, ngài có một cô con gái giỏi."
Có thiên kim nhà họ Lâm, sau này nhà họ Lâm còn sợ không phát đạt sao?
Lâm Sinh Hải kinh ngạc nhìn Lâm Thiến, Phương Như Linh cũng nghe thấy, vừa mừng vừa sợ.
Đây là giám đốc Tống để ý đến con gái họ, hay là người đứng sau Thịnh Côi để ý đến...?
Lâm Thiến thẹn thùng cúi đầu, khóe mắt chợt thấy một người phía trước.
Chỉ liếc mắt một cái, cô ta đã sững sờ.
Những người khác đều để ý đến Lâm Thiến, thấy vậy, cũng nhìn theo.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, mọi người đồng loạt dừng lại.
"Cô là...?"
Lâm Giang Bạch thấy Lâm Vụ hơi quen, nghi hoặc hỏi.
Lâm Vụ một tay xách túi, một tay đút túi quần: "Các người mời tôi đến Bắc Thành, lại không nhận ra tôi là ai sao?"
"Lâm Vụ?"
Nhà họ Lâm mới nhớ ra, trước đó họ đã xem ảnh mà ông cụ Lâm đưa.
Nhưng không ấn tượng bằng lúc này.
Cô gái dáng người cao gầy, áo sơ mi lụa đen tôn lên bờ vai thon thả, quần bò xanh đậm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ.
Khuôn mặt càng tinh xảo. Da trắng sứ, mắt hạnh đuôi mắt hơi cong, khi cười sẽ rất ngây thơ, khi không cười lại sắc bén lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.
Đứng đó, là vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Giám đốc Tống nhìn nhà họ Lâm, cảm thấy Lâm Vụ khác biệt một trời một vực với nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm càng không ngờ, sáu năm không gặp, Lâm Vụ lại nổi bật đến vậy.
Người đầu tiên hoàn hồn là Lâm Thiến, đáy mắt cô ta lóe lên sự ghen tị, trên mặt cười dịu dàng: "Hóa ra là chị, chị cuối cùng cũng đến. Trên đường mệt rồi chứ?"
Những người khác bị thu hút sự chú ý.
Lâm Giang Xuyên bất mãn: "Sao giờ cô mới đến? Để chúng tôi chờ lâu như vậy, cô giỏi thật!"
Lâm Vụ mỉa mai: "Chờ tôi? Rốt cuộc ai chờ ai? Các người đổi trắng thay đen giỏi thật."
"Cô nói chuyện kiểu gì vậy?!"
Lâm Sinh Hải thấy dáng vẻ này cuae cô liền tức giận.
Cô chẳng giống thiên kim tiểu thư chút nào.
Không trách trước kia ông ta không thích.
Lâm Vụ ngẩng mắt nhìn ông ta: "Sao? Cứ nói như vậy. Hay sáu năm không gặp, ông bị điếc đến mức không nghe rõ người khác nói gì?"
"Lâm Vụ, ở nông thôn mấy năm mà học được cái kiểu này?!" Lâm Sinh Hải từ trước đến nay rất thuận lợi, chưa từng gặp ai dám cãi lại ông ta, lập tức giận dữ mắng mỏ.
Lâm Thiến sợ hãi, vội kéo Lâm Sinh Hải lại.