Cư dân mạng không khỏi sửng sốt. Nếu nói một hai lần là trùng hợp, thì bảy lần chắc chắn không thể chỉ là ngẫu nhiên.
[Có phải đã đắc tội với ai hay không?]
[Chỉ mỗi sân nhà bị tông thôi à? Tiền bạc hay đồ đạc có gì bị mất không?]
[Có nhận được cuộc gọi hay thư đe dọa nào không?]
Trước sự quan tâm của mọi người, Lily An lần lượt trả lời. Cô ta khẳng định rằng mình chưa từng nhận được bất kỳ cuộc gọi hay lá thư đe dọa nào. Tiền bạc, nước hoa hay đồ đạc trong nhà đều không mất mát gì cả.
Ngay cả khi để mặc hàng rào không sửa, cũng không bị mất thứ gì. Điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô đã hỏi rất nhiều người, nhưng ai cũng chỉ nói rằng có lẽ do cô xui xẻo. Thế nhưng Lily An luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Hạ Thanh Trúc lắng nghe, biết rằng chắc chắn trong chuyện này có điều bất thường. Cô lên tiếng: "Xem thử sân nhà đi."
Lily An cầm điện thoại bước đến bên cửa sổ, bắt đầu quay phim quang cảnh xung quanh.
Sân dưới nhà rất rộng.
Có thể thấy hàng rào bị đâm hỏng đã được dọn dẹp, để lại một khoảng trống lớn trông hơi kỳ quặc.
Trong sân trồng vài chậu hoa cỏ, còn có một bồn hoa vừa được lấp thêm đất, nhưng chưa kịp trồng gì.
Lily An vừa quay vừa nói: "Ở vị trí gần cổng chính, ban đầu có đặt bàn ghế, nhưng sau này thường xuyên bị đâm vào, nên tôi đã dời chúng đi."
"Chỗ này là nơi lần đầu tiên bị đâm, hơi lệch về bên trái so với lỗ hổng hiện tại."
"Nhưng mỗi lần bị đâm đều là cùng một chỗ, thật giống như trò đùa ác ý vậy."
Vừa nói, Lily An vừa đếm lại sơ qua bảy lần bị đâm và vị trí cụ thể, gần như không khác biệt mấy.
Cũng may cô ta vẫn giữ được tâm trạng thoải mái, đổi lại là người khác chắc đã phát cáu từ lâu.
Hạ Thanh Trúc nhìn màn hình, đôi mày khẽ nhíu lại.
"Cô có thể xuống dưới quay lại toàn bộ cảnh quan không?"
"À, được thôi, tôi xuống ngay đây."
Lily An cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Mấy ngày nay, cô ta đã xem không ít video của Hạ Thanh Trúc ở trên mạng.
Hầu như chỉ cần nhìn qua tướng mạo, cô đã có thể nói trúng phóc mọi chuyện.
Nhưng đến lượt mình, dường như có chút khác biệt.
Tuy vậy, Lily An cũng không nghĩ ngợi thêm.
Vì ngay lúc đó, "đại sư" trên màn hình đã nhíu chặt mày hơn.
Người ta thường nói, "Đại Diễn nhất sầu, nhân mệnh nan lưu".(*)
(*) "Đại Diễn nhất sầu, nhân mệnh nan lưu": Tạm dịch là "Đại Diễn vừa nhíu mày, mạng người khó giữ."
Câu này giống như khi đi khám Đông y, điều bạn sợ nhất là nhìn thấy bác sĩ đột nhiên không mỉm cười nữa.
Nếu bác sĩ tháo kính ra và bắt đầu ngẫm nghĩ, thì e rằng bạn nên chuẩn bị sẵn bản nháp di chúc.