"Anh hai." Hạ Thanh Trúc cũng chào một tiếng.
Hạ Chí Thành nghiến răng nhìn cô.
"Chẳng phải hôm qua em nói là có thể chặt đứt đào hoa của chị dâu sao?!"
Thì ra là vì chuyện này.
Hạ Thanh Trúc bình tĩnh đáp: "Đúng vậy, có vấn đề gì không?"
Hạ Thanh Mai thì tròn mắt ngơ ngác.
Chặt đào hoa?
Hoa đào gì?
Mùa này thì lấy đâu ra hoa đào?
Hạ Chí Thành trừng mắt nhìn họ, đầy giận dữ.
Ngay sau đó, anh ta không kiềm chế được nữa, hét lên: "Vậy tại sao cô ấy lại chia tay anh?!"
Trời mới biết được lúc sáng sớm anh ta đã chuẩn bị kĩ càng, chải chuốt, ăn mặc đẹp đẽ để đi hẹn hò.
Kết quả, vừa làm xong mọi thứ chuẩn bị ra khỏi nhà, thì nhận được một cuộc điện thoại.
Đối phương nói rằng cảm thấy hai người không hợp, từ nay về sau đừng liên lạc nữa.
Nghe xong điện thoại, anh ta cảm giác như cả bầu trời sụp đổ!
Ai hiểu được nỗi đau này chứ!
Chỉ qua một đêm, anh ta lại bị chia tay!
o(╥﹏╥)o
Hạ Thanh Trúc sững người một chút.
Không thể nào.
Hiện tại tuy cô không còn bao nhiêu pháp lực, nhưng chặt đứt đào hoa là việc chẳng tốn sức nên chắc chắn sẽ không có sai sót.
Trừ khi…
"Ờm, có khi nào… chính anh mới là bông đào thối đó không?"
Hạ Chí Thành toàn thân run rẩy, như thể bị sét đánh trúng.
"Ủa?!"
"Anh hả?"
"Là đào hoa thối?"
Hạ Thanh Mai đứng bên cạnh cũng đoán được phần nào câu chuyện đã xảy ra.
Đúng là thảm thật.
Nhưng nhịn cười không nổi thì phải làm sao đây?
Chuyện này không phải là đang đùa giỡn đó chứ?
Cô ấy cố gắng nén cười, an ủi: "Anh hai, nghĩ thoáng chút đi. Ít nhất điều này chứng tỏ khả năng mới học của chị em rất hữu dụng, đúng không nào?"
Nói xong, cô ấy nháy mắt với Hạ Thanh Trúc: "Chị, lúc nào rảnh cũng giúp em chặt vài cái đào hoa nhé, mấy người đó phiền chết đi được."
Hạ Chí Thành lại cảm giác như vừa bị đâm thêm một nhát vào ngực.
Có câu gì nhỉ?
Có người chẳng cần làm gì đã thắng ngay từ vạch xuất phát.
Tại sao lại có người ghét đào hoa chứ!
Tại sao!
Không!
Không thể nào! (tư thế quỳ xuống đất kiểu Viên Hoa)
Hạ Thanh Trúc nhìn anh hai mình bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Đúng là đời người vô thường, giống như món lòng heo nhồi lòng non vậy.
Một giây sau, cô dịu dàng quay sang Hạ Thanh Mai: "Được thôi, một triệu."
Dù gì cũng là người nhà, nhất định phải giảm giá mạnh.
Làm chuyện này, tuyệt đối không thể bắt nạt người nghèo.
Đây là nguyên tắc!
Sắc mặt Hạ Thanh Mai lập tức thay đổi, những khuôn mặt của "đào hoa thối" trong đầu lúc này bỗng trở nên đáng yêu hơn hẳn.
Cô ấy mỉm cười thanh lịch: "Đột nhiên em thấy mấy cái đào hoa này cũng không cần phải chặt nữa nhỉ. À~ chị, anh hai, em còn việc bận, em đi trước đây."