Sau Khi Phi Thăng Thất Bại, Tôi Mở Livestream Xem Bói Cho Khách Với Thái Độ Bực Bội

Chương 80

[Tôi cũng không hiểu nổi luôn ấy. Cô ta nhìn trúng cái gã khỉ gầy gò đó ở điểm nào? Ông chủ Trương của chúng ta không đẹp trai sao? Hay là không kiếm ra tiền?]

[Vì ông chủ Trương không có thời gian ở bên cô ta đó.]

Chỉ một câu nói mà khiến không ít người trong phòng livestream chợt im lặng.

Chết tiệt, thật sự quá thực tế.

Có những lúc, con người chính là như vậy.

Người ta thường nói, khi ăn no mặc ấm thì sinh lòng tà da^ʍ.

Một kẻ tham lam mãi mãi không bao giờ hài lòng với những gì mình đang có.

Trong mắt người khác, cuộc sống của người phụ nữ này tốt biết bao.

Chồng có khả năng kiếm tiền, lại còn cưng chiều cô ta.

Ngoài chuyện muốn có một đứa con, dường như chẳng có khuyết điểm nào quá lớn.

Vậy mà kiểu người như thế vẫn tìm đến tiểu tam.

Nghĩ lại chị Quyên trước đây...

Xinh đẹp, dễ thương, đúng không?

Xuất thân gia đình tốt, đúng không?

Học hành giỏi giang, đầu óc thông minh, đúng không?

Vậy mà vẫn không tránh khỏi kết cục bị gã đàn ông tồi tệ lừa gạt.

Cuộc sống mà bao người mơ ước không với tới được, vậy mà họ cứ muốn tìm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Trương Cường nhìn những dòng bình luận dày đặc trên màn hình livestream, lòng anh ta như chết lặng.

Anh ta từng xem buổi livestream trước đó.

Khi ấy, anh ta còn cảm thấy tiếc nuối cho cô gái tên Quyên kia.

Giờ đến lượt mình, dường như cũng chẳng khác gì mấy.

Khoảnh khắc này, thậm chí từ trong góc tối của tâm hồn, anh ta còn có suy nghĩ rằng: Giá mà người vợ trên danh nghĩa này của anh ta thật sự chính là một gián điệp thì tốt biết mấy.

Đúng lúc anh ta đang chìm trong dòng suy nghĩ vô định, thầm kêu gào trong lòng...

Thì dường như ông trời nghe thấy lời kêu gào của anh ta và đã cho anh ta một câu trả lời.

“Tôi còn chưa nói hết mà.”

Đó là giọng của Hạ Thanh Trúc.

Trương Cường lập tức căng thẳng, chăm chú lắng nghe từng lời cô nói.

“Công ty không phải muốn mở là mở dễ dàng như vậy.”

“Sau khi hai người bọn họ bắt đầu vận hành công ty liền phát hiện ra không chỉ chi phí nhân công đắt đỏ mà tiền điện nước dùng cho mục đích thương mại cũng đắt đỏ, chỗ nào cũng cần phải tiêu tiền.”

“Vậy nên vợ anh đã nghĩ ra một cách rất hay: nếu nước đắt như thế thì cứ tự đào một cái giếng là được.”

“Cô ta quả thật chính là một đấng nhân tài, nói làm là làm ngay, và cô ta thực sự đã làm được việc này.”

Ánh mắt vốn tràn đầy hy vọng của Trương Cường chợt trở nên ảm đạm: “Ồ, đào được một cái giếng, rồi sao nữa? Tôi còn phải khen cô ta có đầu óc kinh doanh chắc?”