Vết thương của bố bà ta chỉ được xử lý sơ bộ, nhưng vì vùng bị thương khá lớn nên máu vẫn chảy.
Bà ta phải đi mua vật dụng, nhưng lại không còn cách nào khác ngoài việc để người bố đang chảy máu nằm một mình ở hành lang.
Khi quay lại, không thấy bác sĩ đâu, bà ta lại phải đi khắp nơi tìm kiếm.
Cuối cùng, khi bác sĩ có thời gian, bà ta nghe theo chỉ dẫn, tự mình đẩy bố đến thang máy rồi đến phòng kiểm tra, dù việc này đòi hỏi rất nhiều sức lực.
Những chuyện như vậy đã là rất mệt mỏi, nhưng điều khó khăn nhất là chăm sóc bố khi ông không thể tự cử động mà cần hỗ trợ khi muốn đi tiểu tiện hoặc đại tiện.
Ban ngày thì còn đỡ, vì có thể bỏ tiền thuê người hỗ trợ.
Nhưng vào ban đêm, khi cả phòng cấp cứu bận tối mắt tối mũi, việc tìm được người hỗ trợ gần như là không thể.
Chính trong những giờ phút đó, bà ta mới nhận ra...
Người phụ nữ nghe đến đây, không khỏi cảm thán: “Nếu trong nhà có thêm vài anh chị em, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Bà ta tiếp tục: “Nếu sau này con gái tôi sống một mình, mà lỡ gặp chuyện gì thì ngay cả người đi đăng ký khám bệnh giúp cũng không có, nói chi đến việc chạy đi mua đồ hay chăm sóc lúc đi vệ sinh.”
Bà ta đã nói điều này với con gái mình, nhưng cô ta chỉ bảo bà ta yên tâm, rằng cô ta đã suy nghĩ thấu đáo hết rồi.
“Con bé nói vậy, làm sao tôi yên tâm được chứ?” – Bà ta lắc đầu ngao ngán.
“Chỉ cần nó dẫn về nửa người bạn trai thôi, tôi đã không lo lắng đến mức này.”
“Bây giờ tôi vì chuyện này mà lo đến mức sắp trầm cảm rồi.”
“Tôi đã nhờ không ít người giới thiệu cho nó rất nhiều chàng trai tốt, nhưng kết quả thì sao? Nó kết bạn với hết đám đó, còn thiếu chút nữa là làm lễ kết nghĩa huynh đệ trước mặt tôi!”
Kể đến đây, bà ta vừa bực vừa buồn cười, vẻ mặt bất lực.
Hạ Thanh Trúc không cười, mà gương mặt lại hiện rõ vẻ trầm ngâm.
Người phụ nữ nhận ra biểu cảm kỳ lạ của cô, liền cẩn thận hỏi: “Đại sư, sao cô không nói gì?”
Thấy Hạ Thanh Trúc tỏ vẻ khó xử, lòng bà tta bỗng thót lại, thầm nghĩ liệu có phải nhân duyên của con gái mình gặp trắc trở gì không.
“Không sao đâu, cô cứ nói thẳng, dù có muộn một chút tôi cũng có thể chấp nhận, chỉ cần là có là được!”
Hạ Thanh Trúc khẽ ho một tiếng, cố gắng cân nhắc cách nói.
Những gì bà ta nói nghe rất hợp lý và dễ hiểu. Tuy nhiên…
Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Thanh Trúc thử mở lời: “Thực ra, điều bà mong muốn là con gái bà đến tuổi của bà sẽ có người ở bên cạnh chăm sóc đúng không?”