Sau Khi Giả Làm Quý Tộc, Tôi Thành Thần

Chương 18: Sở Thích Kỳ Lạ Của Thiếu Nữ Quý Tộc

“Troy, anh có bản đồ lục địa không?”

“Tôi làm sao mà có được thứ đó, mà cô cần bản đồ làm gì?”

La Vi: “Tôi muốn biết ngoài Tây Nguyên và sa mạc hoang vu ra còn vùng đất nào nữa không.”

Troy trầm giọng nói: “Có một truyền thuyết đã lưu truyền mấy ngàn năm. Nghe nói ở bên ngoài vùng biển còn có một lục địa tên là Vụ Nguyên, còn rộng lớn hơn cả Tây Nguyên và sa mạc hoang vu cộng lại.”

“Có rất nhiều thợ săn tiền thưởng và các nhà thám hiểm muốn tìm kiếm lục địa đó, nhưng tất cả đều thất bại.”

“Khi tôi còn nhỏ tôi đã gặp được một nhà thám hiểm, anh ta nói bên ngoài biển lớn có quái vật biển ăn thịt người và rất nhiều sóng dữ. Anh ta là người duy nhất đã thoát chết được trên thuyền của họ, và anh ta thề sẽ không bao giờ phiêu lưu trên biển nữa.”

Những điều này giống với những gì cô đọc được trong sách.

La Vi nghĩ đến khả năng biến mình thành một quý tộc ở Vụ Nguyên. Dù sao thì làng chài nhỏ nơi nguyên chủ từng sinh sống cũng nằm ở vùng cực Bắc lục địa tây Nguyên, cách rất gần với vùng đất sương mù trong truyền thuyết.

“Cô đang nghĩ gì thế?” Troy hỏi.

“Không có gì.” La Vi ngẩng đầu “Tôi đang thắc mắc tại sao anh không đi làm thợ săn tiền thưởng mà lại phải làm lính đánh thuê.”

Lính đánh thuê là binh chủng lưu hành từ thời Hy Lạp cổ đại, chủ yếu dựa vào chiến tranh và mạo hiểm mà sinh sống. Khi không có chiến tranh họ đều rất nghèo đói.

Thợ săn tiền thưởng thì khác, từ khi bắt đầu có các quốc gia lục địa đã có thợ săn tiền thưởng, cái nghề nghiệp cổ xưa này nhiệm vụ chủ yếu là bắt giữ các đào phạm.

So với lính đánh thuê, thợ săn tiền thưởng được trả tiền hào phóng hơn không ít và họ không cần phải chạy trốn khắp các quốc gia, cái này càng thích hợp với cao thủ như anh ta hơn.

Đối mặt với câu hỏi của La Vi, Troy vô thức muốn trốn tránh.

“Không vì điều gì cả” Anh cụp mắt xuống, giọng nói cứng ngắc “Tôi chỉ là thích làm lính đánh thuê hơn thôi.”

La Vi à một tiếng, xem ra vị kiếm sĩ này là một người có câu chuyện quá khứ.

“Không nói chuyện này nữa” cô lấy từ trong ống tay áo ra một lọ gỗ “Anh mau xem giúp tôi nó có độc không?”

Troy nhận lấy chiếc lọ, mở niêm phong nhìn thoáng qua, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Đây là một con Luyện ngục Ma Chu non, cô làm thế nào có được vật này?”

La Vi nhún vai: “Tôi cũng không biết, đêm hôm trước khi tôi tỉnh dậy nó đã nằm trên chăn của tôi rồi.”

Cô thúc giục: “Mau nói cho tôi biết nó có độc không.”

Troy đóng sầm nắp lại: “Đây là một ma vật kịch độc.”

“A?” La Vi rầu rĩ: “Như thế chẳng phải tôi chỉ có thể nuôi trong lọ, không thể lấy ra chạm vào hay sao?”

Huyệt thái dương của Troy giật giật: “Tôi đã nói, nó là vật kịch độc.”

“Tôi biết nha, nhưng mà nó đáng yêu mà, đúng không?”

La Vi dùng ngón tay chọc chọc chiếc lọ gỗ, nhớ tới cặp mắt to đen láy đêm đó, ôm mặt chính mình giống như bị đáng yêu đến.

Troy nhăn mặt trong chốc lát.

Luyện ngục Ma Chu, đáng yêu?

Sở thích của các thiếu nữ quý tộc trở nên kỳ lạ như vậy từ bao giờ thế?

Sau khi Troy cứng nhắc cằn nhằn, La Vi cuối cùng cũng từ bỏ ý định nuôi con nhện này.

Cô đem con nhện đưa cho Troy và yêu cầu anh tìm xem nó đến từ đâu, tốt nhất là tra ra ai là người thả nó vào trong phòng cô.

Troy đồng ý.

“Roman đâu, em ấy không xảy ra chuyện gì chứ?” La Vi quan tâm hỏi

“Tên nhóc đó thì có thể xảy ra chuyện gì?” Troy không đồng ý “Thằng nhóc đó rất tinh ranh.”

“Vậy thì tốt, còn một việc nữa, anh tìm giúp tôi một loại đất.”

La Vi miêu tả chi tiết loại đất này: “Màu trắng hoặc xám trắng, khi nhéo có cảm giác dính dính, sau khi xoa xoa có cảm giác sáng bóng, là một loại khoáng chất mềm…”

“Từ từ đã!” Troy ngắt lời cô “Cô đã bảo tôi chỉ cần bảo vệ cô thôi, tại sao lại còn muốn tôi làm nhiều việc như vậy?”

La Vi nheo mắt, lộ ra bộ mặt xấu xa của nhà tư bản: “Còn muốn nhận đồng vàng không?”

Troy ngậm miệng.

“Được rồi, anh đi làm việc đi, tôi quay về trường học trước.”

La Vi không dám ở ngoài trường lâu, cô luôn cảm thấy nếu mình ở bên ngoài thì sẽ có người ra tay gϊếŧ chết.

“Đợi đã.”

“Lại có chuyện gì vậy!” La Vi không vui nói.

Troy chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía sau cô: “Có người theo dõi cô.”

La Vi lạnh sống lưng, đột nhiên xoay người: “Ở đâu?”

Không ai trả lời, Troy rút kiếm ra rồi đuổi theo một hướng.

La Vi:…….

Thái độ phục vụ thật sự quá tệ.

Gió mùa thu thổi đến làm cô lạnh gáy, cô vội vàng ôm hai tay chạy về trường.

Thế giới bên ngoài thật sự quá nguy hiểm!

La Vi vốn đã hạ quyết tâm hôm nay không ra ngoài nữa. Nhưng không ngờ chỉ mới qua hai tiếng cô lại bước ra khỏi cổng trường.

____Bởi vì cửa hàng Huggins đã làm ra hàng mẫu.

Sớm hơn một ngày so với dự tính của cô.

Mãi đến khi nhìn thấy Bahrton với hai chiếc quầng thâm mắt lớn, La Vi mới biết vì sao hàng mẫu này lại ra nhanh vậy.

Bahrton hẳn đã thức suốt hai đêm liền, trông hốc hác xanh xao như thể một giây sau linh hồn liền treo máy đến nơi.

“Tiểu thư La Vi, ngài xem tấm vải này thế nào?”

Bahrton cầm một mảnh vải, trông như một chiếc khăn tay nhỏ đi tới.

“Mau ngồi xuống đi ngài Huggins, nhìn sắc mặt ngài không tốt lắm.”

La Vi thật sự sợ ông ấy sẽ ngất mất, vội vàng nhận lấy mảnh vải.

Chất vải mềm mịn, trắng tinh, sờ vào cảm giác rất tinh tế. Khi cầm lên, nó nhẹ như một miếng băng gạc.

“Không sai, đây chính là loại vải tôi muốn.”

“Ngài Huggins, ngài sắp xếp người lập khế ước đi.”

Bahrton xoa tay, nở nụ cười nịnh nọt: “Tiểu thư La Vi, tôi có chuyện này muốn hỏi ngài. Không biết ngài…..”

“Ngài Huggins cứ hỏi đi.”La Vi buông mảnh vải xuống và ra vẻ định lắng nghe.

Bahrton do dự: “Vâng, tôi muốn hỏi ngài, loại vải này không thể bán ra bên ngoài sao?”

Ông có linh cảm, nếu cửa hàng Huggins có thể sản xuất hàng loạt loại vải này và bán ra, nhà bọn họ sẽ trở thành Lencos công quốc, không, là nhà buôn vải lớn nhất ở Tây Nguyên.

Đến lúc đó, vô số đồng vàng sẽ chạy vào túi ông, và những thùng vàng từ khắp nơi trên đại lục sẽ chảy vào cửa hàng Huggins. Tài phú và danh vọng đã nằm trong tầm tay!

Chỉ tưởng tượng ra viễn cảnh như thế, Bahrton đã kích động đến sắp ngất.

Giá trị của những mảnh vải này, và cả những quy trình sản xuất đó, không thể đo đếm được bằng tiền!

Bahrton không biết đổi mới công nghệ là gì, cũng không biết độc quyền công nghiệp. Nhưng ông có linh cảm mơ hồ, chờ đến khi loại vải này trở nên phổ biến, cuộc sống của ông sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đây không chỉ là một mảnh vải, đây là giấc mơ phát tài của ông!

Hơn nữa, trong quyển bí phương còn nhắc đến dây chuyền sản xuất hàng loạt và cải tiến máy móc lớn gì đó. Nếu như tiểu thư La Vi còn lấy ra những thứ đó, thì các thương nhân buôn bán vải trên khắp thế giới đều không thể cạnh tranh lợi nhuận với ông nữa.

Bahrton háo hức nhìn La Vi, chờ đợi câu trả lời của cô.

“Ngài Huggins” La Vi cau mày “Tôi nhớ đã nói rõ ràng rằng loại phải này chỉ có thể cung cấp cho tôi sử dụng, ngài cũng đã đồng ý.”

Bahrton xấu hổ cúi đầu: “Đúng vậy, ngài đúng là đã nói như thế.”

“Nhưng mà” Ông vẫn không cam lòng, hèn mọn khẩn cầu “Lúc đó ngài nói là ngài mua đứt nên mới không cho phép chúng tôi bán chúng cho người khác.”

“Nhưng chúng tôi không cần ngài mua đứt và còn cung cấp quần áo miễn phí cho ngài, như thế có được không?”