Nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình có chút thay đổi, La Vi cũng hiểu được nguyên nhân của nó.
Sau khi đọc xong《Bài hát của Odrich》, cô biết địa vị của Ma Đạo Sư cao quý đến mức nào. Họ sẽ trở thành khách quý của các vương thất, các Ma Đạo Sư thường dân cũng sẽ được một quốc gia nào đó phong tước hiệu.
Họ thậm chí không bị ràng buộc bởi pháp luật, không cần nộp thuế, nếu có gϊếŧ người cũng không phải ngồi tù.
Họ chỉ cần tuân theo quy ước ma pháp, là hiệp ước do một Thánh Ma Đạo Sư lập ra. Tất cả các Ma Pháp Sư đều phải tuân theo quy ước của ông ta.
Truyền thuyết kể rằng Odrich là một Thánh Ma Đạo Sư, người đã một tay xua đuổi lũ ma thú ở đại lục Tây Nguyên và thành lập một quốc gia mới của loài người.
Một nửa số vương thất trên đại lục Tây Nguyên này tự nhận là hậu duệ của Odrich.
Nếu cô thật sự có thể trở thành Ma Đạo Sư, thì việc giả làm quý tộc sẽ không còn là mối lo ngại với cô nữa.
Là một Ma Đạo Sư còn tôn quý hơn nhiều so với là một quý tộc.
Nói cách khác, nếu nguyên chủ không bị vạch trần nhanh như vậy, nếu cô ấy có thể kiên trì một đoạn thời gian. Chờ đến khi học viện phát hiện ra thiên phú của cô ấy và chờ đến khi cô ấy trở thành Ma Đạo Sư thì cuộc sống của cô ấy sẽ hoàn toàn khác.
Cô ấy vốn không cần phải chết. Chỉ đáng tiếc là ông trời không cho cô ấy cơ hội để trưởng thành.
Trong lòng La Vi dâng lên một cảm giác cay đắng. Đó là cảm xúc còn sót lại của thân thể này.
Cuối cùng vẫn là không thể quay lại.
Cô thở dài, lại niệm chú vài lần rồi thu hồi đũa phép.
Vì giáo sư Moses đã nói, nhiều quá cũng không tốt.
Những học viên ma pháp vừa mới tiếp xúc với ma lực không nên sử dụng quá nhiều ma lực trong một ngày, nếu không sẽ dẫn đến thân thể suy nhược và đầu óc đau đớn.
Là người đầu tiên thành công phóng ra ma chú, La Vi có thể tan học.
Trước khi cô rời khỏi lớp thì nhận ra một ánh mắt oán độc đến từ phía đối diện.
Đó là Vina, cô nàng đang hung tợn nhìn cô chằm chằm, trên mặt lộ ra vẻ ghen tỵ và không cam lòng.
La Vi giả vờ không nhìn thấy, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp học.
Thấy đã có người rời khỏi lớp, những học sinh còn lại bắt đầu mất kiên nhẫn. Có người còn không cảm nhận được nguyên tố ma pháp, suýt nữa đã bật khóc.
“Không cần vội.” Giáo sư Moses lúc này bước tới nói: “Có một số người không cảm nhận được nguyên tó ma pháp là bởi vì thể chất không thích hợp với ma pháp hệ hỏa.”
“Yên tâm, đến giờ tôi sẽ cho các em tan học.”
_____
Ở bên kia, La Vi lại đến thư viện.
Mấy hôm nay cô đã trở thành khách quen của thư viện, chiều nào cô cũng đến đây đọc sách, người quản lý thư viện cũng biết cô.
“La Vi, em lại tới mượn sách à?
“Hôm nay không mượn, hôm nay em sẽ đọc ở đây.”
La Vi lấy xuống mấy quyển sách liên quan đến ma pháp, cô muốn biết thêm về ma pháp ở thế giới này.
Khu vực đọc sách ở bên cửa sổ, khi đọc sách mệt rồi còn có thể nhìn ra bãi cỏ và cây linh sam ở bên ngoài cửa sổ, cô rất thích chỗ này.
Ba giờ chiều, ánh mặt trời chiều chiếu xiên vào phòng, chiếu lên mặt bàn ấm áp.
Mãi đến khi bụng phát ra tiếng kêu, cô mới nhận ra mình đang đói bụng.
Nhưng khi nghĩ đến những món canh nhão nhão dính dính cùng thịt nướng đẫm máu trong nhà ăn, cơn thèm ăn của cô lại bị triệt tiêu một cách thần kỳ.
Vẫn nên đi mua một ít bánh mì thôi, giá rẻ lại còn chống đói.
La Vi sờ vào hai đồng bạc còn sót lại trong túi và đưa ra một quyết định khó khăn.
Một đồng bạc có thể đổi thành một trăm đồng, ba đồng có thể mua được một cách bánh mì que cứng, năm đồng có thể mua được một cái bánh mì mềm. Tính ra như vậy cô có thể chi tiêu một khoảng thời gian.
Nhưng cô cũng không thể tiếp tục cuộc sống gặm bánh mì hàng ngày được. Thỉnh thoảng cũng phải đến nhà ăn lộ mặt và gọi món bít tết mềm, món ăn ưa thích của học sinh quý tộc, một phần giá bốn mươi đồng.
Mặt khác, quần áo bẩn phải thuê người giặt; nước nóng vào buổi sáng và tối cũng cần được giao đến tận phòng; ngày mốt còn có lớp học cưỡi ngựa, cô cần mua một con ngựa…..
Cuộc sống này gian nan quá, nếu Bahrton không tới tìm cô thì cô thật sự sẽ bị lộ mất!
La Vi vừa nghĩ, vừa đi ra ngoài.
Khi đang đi ngang qua quảng trường học viện, một con quạ đen đột nhiên bay tới, ngậm theo một viên đá quý đâm vào lòng cô.
“A, xin lỗi, không làm em bị thương chứ?”
Một anh chàng đẹp trai nhanh chóng bước tới, vẻ mặt xin lỗi.
“Đây là quạ của anh à?” La Vi giữ lấy con quạ và đem trả lại cho chàng trai “Hãy giữ chặt, đừng để nó bay mất.”
“Là của ta” chàng trai nhận lấy quạ đen “Nó là linh thú của ta, nó rất thích những đồ vật lấp lánh. Nó luôn trộm những viên đá quý trên thắt lưng của ta, khi bị phát hiện thì bay loạn khắp nơi.”
“Không sao đâu, lần sau trông chừng nó chặt hơn là được.”
“Thật xin lỗi vị tiểu thư này, không bằng em nhận những viên đá quý này coi như lời xin lỗi của ta nhé.” Chàng trai lấy viên ngọc mà con quạ đang ngậm trong miệng ra đưa cho cô.
La Vi cười từ chối: “Không cần, nó cũng không làm em bị thương gì cả.”
“Nhất định phải nhận” chàng trai nhấn mạnh “Xin hãy nhận nó, nếu không ta sẽ áy náy đến không ngủ được mất.”
“Thật sự không cần đâu.” La Vi lui về sau một bước “Con quạ của anh thật đáng yêu, anh có thể đem đá quý đưa cho nó.”
“Nhưng ….”
“Coi như là một món quà của tôi đi.” La Vi cong mắt cười nhìn con quạ “Tôi nhận viên đá quý rồi tặng cho nó, như vậy có được không?”
Chàng trai do dự một chút rồi dịu dàng nói: “Vậy được, tiểu thư tốt bụng, ta tên là Kyle . Rossetti, là học viên cao cấp ma pháp của lớp ma pháp triệu hồi. Có thể cho ta biết tên của em được không?”
“Thì ra anh là học trưởng lớp cao cấp ma pháp. Em tên là La Vi, là học viên sơ cấp ma pháp.” La Vi cúi đầu xin lỗi “Học trưởng, em có chút việc, lần sau chúng ta lại nói chuyện được không?”
“Được, lần sau lại nói chuyện nhé.” Kyle nghiêng người tránh sang một bên.
La Vi cười xin lỗi và nhanh chóng rời khỏi quảng trường.
Cô đói đến đáng sợ, bây giờ chỉ nghĩ đến việc đi mua bánh mì thôi.
Ở phía sau, biểu tình dịu dàng của Kyle chậm rãi thay đổi, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo.
“Đồ vô dụng.” anh ta siết chặt con quạ trong tay “Một viên đá quý cũng ném không trúng.”
Đáng tiếc viên đá quý được anh ta ngâm trong thuốc độc cả buổi sáng.
Quạ đen giãy dụa kêu lên hai tiếng, đôi cánh ra sức vùng vẫy.
Kyle lạnh nhạt nhìn nó giãy giụa, mười mấy giây sau mới thả ra: “Đi truyền tin cho Chad. Nói với anh ta cô gái kia đã ra khỏi học viện, bảo anh ta hãy gϊếŧ cô ta ở bên ngoài học viện.”
Quạ đen kêu hai tiếng, bay nhanh như là chạy trốn.
--------
Bên ngoài Học viện ma pháp Siria có một con phố lớn, rộng hơn nhiều so với đường phố chợ phía Nam.
Hai bên đường mở rất nhiều cửa hàng, tất cả đều chuyển đến đây từ khu chợ phía Nam sau khi học viện được thành lập.
Ở đây chuyên bán giấy, bút và các vật dụng cần thiết hàng ngày của học sinh, nghe nói còn cung cấp dịch vụ vẽ ma văn hộ cho các bài tập lớp học ma văn.
Quả nhiên dù ở thời đại nào, học sinh cũng là những người vung tiền như rác.
Một cái học viện, nuôi sống cả một con phố.