Phương Thanh Trì nhìn về phía cậu, Vạn Chiêu cảm thấy ánh mắt không có cảm xúc của hắn dường như có một sức xuyên thấu nào đó, có thể đâm thẳng vào lòng người.
"Vào công ty rồi thì cậu có thể nhận dự án, làm ra thành tích còn có thể tối ưu hóa lý lịch, đừng vì cảm xúc nhất thời mà bỏ lỡ tương lai của mình." Phương Thanh Trì nói.
Nếu không có Phương Thanh Trì, ai sẽ cung cấp dự án và cơ hội học hỏi cho một tài xế chứ? Cho dù sau khi cốt truyện kết thúc Vạn Chiêu muốn rời đi, cậu vẫn có thể dùng kinh nghiệm này làm bàn đạp để hướng đến tương lai tốt đẹp hơn, thay vì mãi vật lộn dưới đáy xã hội.
"Tôi…"
"Cậu có thể không trả lời ngay, suy nghĩ kỹ lại đã." Phương Thanh Trì nói.
Vạn Chiêu im lặng.
Phương Thanh Trì đột nhiên nhận được một cuộc gọi, trong công ty có một tài liệu cần xử lý gấp.
Hắn thở dài một hơi, bảo Vạn Chiêu quay xe về công ty.
Khi xuống xe, Phương Thanh Trì không đi ngay, mà quay lại nói với Vạn Chiêu: "Nếu suy nghĩ kỹ rồi, thứ hai tuần sau đến làm thủ tục nhập công ty."
Buổi tối, Vạn Chiêu có chút trằn trọc không ngủ được, trong đầu cứ vang lên câu nói của Phương Thanh Trì.
Cậu ghét Phương Dĩ, không muốn dính dáng đến quá khứ, nhưng những lời của Phương Thanh Trì cũng có lý. Con người luôn phải tiến về phía trước, nếu mãi bị trói buộc bởi quá khứ, chỉ làm bước đi của mình thêm nặng nề.
Nhưng hiểu là một chuyện, còn đến lúc phải đối mặt với Phương Dĩ mỗi ngày, Vạn Chiêu khó đảm bảo mình có thể kiểm soát được cảm xúc.
Mặc dù hôm nay trên lầu không cãi nhau, nhưng cậu vẫn hơi mất ngủ, cứ lăn qua lăn lại mãi.
Nghĩ về lời nói của Phương Thanh Trì, nghĩ rồi lại nghĩ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc Phương Thanh Trì nói những lời đó.
Rồi tâm trí bay xa, những lời nói ấy tan biến, chỉ còn lại hình ảnh của Phương Thanh Trì.
Gương mặt lạnh lùng trong gương chiếu hậu, vòng eo thon gọn ngang tầm mắt khi hắn bước xuống xe, và gương mặt hơi nhắm mắt khi nửa nằm trong xe.
Phương Thanh Trì lúc đó không biết rằng có một cánh hoa tử đằng suýt nữa bay lên mặt hắn, bây giờ nhớ lại cảnh đó, hơi thở của Vạn Chiêu như ngưng lại, cho đến khi cánh hoa ấy, giống như trong ký ức, bị gió thổi bay đi, cậu mới thở ra nhẹ nhõm.
Cùng với những dòng suy nghĩ bay bổng ấy, Vạn Chiêu ngủ thϊếp đi.
Rồi cậu mơ thấy chuyện hồi cấp ba.
Nửa cuối học kỳ lớp mười, thời tiết nóng nực, trên bài kiểm tra của Vạn Chiêu là một bài toán hóc búa, cậu không còn chút suy nghĩ nào, vừa ngẩn ngơ, vừa gõ ngón tay lên mặt theo nhịp.
Cho đến khi tiếng cửa mở vang lên, giọng giáo viên chủ nhiệm vang lên: "Các em dừng lại một chút, lớp mình có học sinh chuyển trường, chúng ta hoan nghênh bạn ấy nào."
Trong lòng Vạn Chiêu khẽ động, như thể đã dự cảm được một số phận nào đó sắp thay đổi.
Trong tiếng vỗ tay, Vạn Chiêu nhìn qua, học sinh chuyển trường cúi đầu, gương mặt ẩn dưới bóng tối.
Giáo viên chủ nhiệm nói: "Nào, em tự giới thiệu về mình đi."
Học sinh chuyển trường ngẩng đầu lên, là gương mặt của Phương Dĩ.
Cảnh tượng chuyển đi, Phương Dĩ dẫn theo một đám đàn em chặn Vạn Chiêu trong con hẻm.
Đám đàn em xoa tay, hưng phấn như sắp tham gia một cuộc chiến tranh thế giới thứ ba đầy mơ mộng của tuổi trẻ.
Ai ngờ kẻ cầm đầu không có ý định đánh nhau, ngược lại còn nghiêng người dùng thân mình chặn đường lui của Vạn Chiêu, sau đó đưa tay phải vỗ vỗ mặt cậu: "Đi theo tao, thẻ của thiếu gia đây muốn quẹt sao thì quẹt, thế nào?"
Vạn Chiêu cúi đầu, cậu định thử xem tại sao học sinh chuyển trường lại cứ bám lấy mình như vậy, không ngờ là giấu trong đầu ý đồ đen tối như thế, giờ đã biết rồi...
Cậu giơ tay lên, định nhân lúc Phương Dĩ đến gần, tung một cú đấm vào chiếc mũi yếu ớt của cậu ta.
Nhưng khi Vạn Chiêu ngẩng đầu lên, gương mặt của cậu ta đã thay bằng gương mặt của Phương Thanh Trì, và những lời nói cũng thay đổi: "Đi theo tôi, tôi sẽ đảm bảo cho cậu một tương lai tốt đẹp, thế nào?"
Tay của Vạn Chiêu dừng lại, chỉ còn cách mũi của Phương Thanh Trì một chút.
Thế là, trong giấc mơ, Vạn Chiêu đã đưa ra lựa chọn hoàn toàn ngược lại với thực tế, cậu đã phục tùng Phương Thanh Trì. Cậu nghe thấy các bạn học trong trường gọi cậu là kẻ không biết xấu hổ, rồi bị Phương Thanh Trì kéo vào khu rừng nhỏ của trường, hắn nâng cằm cậu lên, gương mặt mang nét cười mà như không cười ghé sát lại.
Vạn Chiêu ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, rồi cậu tỉnh dậy.
Ngón tay vô thức giật nhẹ một cái, Vạn Chiêu ngẩn ra hai giây, không hiểu sao mình lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy.
Thứ Hai, Vạn Chiêu đến phòng nhân sự làm thủ tục nhập công ty, trên đường đi, cậu dường như nghe thấy ảo giác tiếng đồng nghiệp chỉ trỏ và nói cậu không biết xấu hổ.
Hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng trong giấc mơ.
Vạn Chiêu: …
Phương Dĩ đã được báo trước về việc này, ngay khi Vạn Chiêu hoàn tất thủ tục nhập công ty, cậu ta lập tức nhận được cuộc gọi nội bộ của Phương Dĩ, yêu cầu đến văn phòng gặp hắn.
Vạn Chiêu thở dài, biết rằng một khi đã quyết định, có những việc không thể tránh được.
Quả nhiên, vừa mở cửa ra, cậu đã thấy nét mặt không giấu nổi sự phấn khích của Phương Dĩ.
"Vạn Chiêu, cậu... có phải đã tha thứ cho tôi rồi không?"
Cậu ta cố gắng nắm lấy tay Vạn Chiêu, nhưng cậu khéo léo né tránh.
Vạn Chiêu biết rằng, dù đã bảy năm trôi qua, Phương Dĩ vẫn còn giữ một số sự ám ảnh kỳ lạ với cậu. Tốt nhất là cậu nên tìm cơ hội nói rõ ràng, nếu có thể, họ nên thiết lập một mối quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới.
Thế là cậu nói: "Tiểu Phương tổng, tôi nhận làm trợ lý cho anh chỉ vì tôi muốn tăng lương, chuyện trước đây tôi không muốn nhắc lại nữa, xin anh cũng đừng tiếp tục đứng trên cao mà đùa cợt tôi, kẻ lao động khổ sở phải mất cả lòng tự trọng chỉ vì vài đồng bạc."
Phương Dĩ khựng lại một chút: "Tôi đã khiến cậu mất tự trọng sao? Trước đây là bọn họ ép tôi ra nước ngoài, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc..."
"Tôi chỉ muốn... chúng ta quay lại thời điểm trước khi chia tay."
Vạn Chiêu nói: "Không thể được nữa đâu, Tiểu Phương tổng. Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước."
Khi thấy Phương Dĩ vẫn chưa hoàn hồn, Vạn Chiêu quay lưng mở cửa ra, đúng lúc gặp Phương Thanh Trì đang đi ngang qua. Cậu chào hắn: "Phương tổng."
Phương Thanh Trì khẽ gật đầu đáp lại.