Cám ơn bn Nguyệt đã đề cử truyện nha, tui thấy bà có theo dõi bộ Bệnh Kiều Thân Sĩ tui đang làm á, đợi tui đẩy xong bộ đó tui mới qua bộ này được(ง ื ▿ ื) ว
Sẵn tiện giới thiệu bộ tui đã làm full: Trêu chọc trí mạng! Bạc tổng bệnh kiều muốn kim ốc tàng kiều (na9 tâm phần phân liệt 2 nhân cách)
A na9 nào cũm điên hớt, tui khoái nhắm („ಡ ω ಡ„), mấy bà lưu tủ truyện đợi tui nha, xog bộ bệnh kiều thân sĩ là tui qua đẩy bộ này liền
Tốt đẹp hài lòng? Làm sao có thể...
"Ừm..." Lúc Văn Dĩ Sanh đang nghĩ cách rời xa nhà họ Ôn và bắt đầu cuộc sống mới ở kiếp này, ý thức của cô đột nhiên trống rỗng trong giây lát.
Sao lại như vậy????
Dường như một cục tẩy đang xoá đi những ký ức trong đầu cô.
Chẳng lẽ sau khi sống lại, ký ức kiếp trước không thể cùng tồn tại với thân thể này? !
Văn Dĩ Sanh hoảng sợ, những ký ức trong đầu cô dần trở nên mơ hồ! !
Không, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi Ôn Chấp…....
Không thể lại trêu chọc anh nữa!!!!
Tay Văn Dĩ Sanh run rẩy lục cặp sách, cô có thói quen mang theo giấy bút khi ra ngoài.
Cô giơ tay lau đi những giọt nước mắt làm mờ tầm nhìn, khó khăn cầm bút viết.
Từng nét bút trên cuốn sổ, dường như đang nhắc nhở chủ nhân khắc cốt ghi tâm.
Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt trang giấy.
Còn chưa kịp viết xong Văn Dĩ Sanh đã dựa vào cửa sổ xe như thể kiệt sức, cô nhắm mắt lại giống như đã hôn mê.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô gái nhỏ với vẻ ngây thơ ngơ ngác chạm vào gò má ướt đẫm nước mắt của mình.
Tại sao cô lại khóc?
Văn Dĩ Sanh cảm giác mình đã quên cái gì đó, hình như là một ký ức rất đau khổ.
Nhưng mà….... cô không thể nhớ được đó là gì.
Cô cụp mắt xuống và mở cuốn sổ ghi chú cô đã lấy ra lúc vào đó.
Có một trang trong cuốn sổ nhỏ bị nước mắt làm ướt.
Trên tờ giấy viết những dòng chữ làm cô lạnh người:
[Văn Dĩ Sanh tránh xa Ôn Chấp! Đừng bị vẻ ngoài của anh ta mê hặc! Anh ta là một tên điên, biếи ŧɦái! Cô sẽ….....]
Xe dừng lại, một người đàn ông ăn mặc như quản gia mở cửa cho Văn Dĩ Sanh.
"Cô Văn, xin mời xuống xe."
"A, cảm ơn."
Văn Dĩ Sanh tỉnh táo lại, cô cất cuốn sổ ghi chép đi, tạm thời đè nén cảm giác bất an trong lòng bước xuống xe.
Đập vào mắt là một toà biệt thự kiểu Pháp được xây dựng cực kỳ xa hoa và tráng lệ.
Nhà của chú Ôn thật giàu có…....
Quản gia nhẹ nhàng nói: "Ông chủ và bà chủ không có ở Kinh Thị, khả năng đến tối họ mới về, phòng của cô Ôn đã được sắp xếp, xin mời cô đi theo tôi trước."
Văn Dĩ Sanh gật đầu cảm ơn rồi đi theo quản gia lên tầng ba.
"Dừng lại." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Một thiếu niên cao ráo đi tới đây, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái, giọng điệu trêu chọc nói: "Em gái này ở đâu ra vậy, chắc không phải là con riêng của ba tôi chứ."
"Em gái, quay lại cho anh nhìn chút nào."
Tâm trạng Văn Dĩ Sanh trở nên căng thẳng, không hiểu sao cô lại nhớ đến dòng chữ mà mình đọc trước khi bước xuống xe…....
Ôn, Chấp?
Chẳng lẽ anh ta là....…..