*Dã: hoang dại
Hoằng Lịch nghe thấy Thái Hậu nói thẳng ra như vậy trong lòng run rẩy, nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ hỏi lại một câu “Trẫm muốn cái gì?”
Thật ra Chân Hoàn trước khi nói những lời này không có nghĩ quá nhiều, thật sự chỉ muốn biết Hoằng Lịch rốt cuộc vì cái gì muốn lập Ô Lạp Na Lạp Thị, có phải thật sự vì tình yêu mà phát điên đến trình độ này?
Nhưng nhìn đến Hoằng Lịch làm bộ không có việc gì, thực tế vẻ mặt lộ ra biểu tình đề phòng âm thầm, trong lòng nàng đột nhiên hiện lên một ý tưởng.
Chẳng lẽ Hoằng Lịch vì muốn đối nghịch nàng mới làm như thế?
Nàng có ký ức của Chân Hoàn, tự nhiên biết hai bên đã sớm không như lúc đầu, âm thầm đề phòng lẫn nhau.
Nhưng nàng không nghĩ tới chuyện này là vì phòng bị nàng! Mới vừa đăng cơ, Hoằng Lịch không đi giải quyết chính vụ chồng chất, không đi thu phục thần tử trên triều đình, lại ra tay thọc cho mẹ ruột trên danh nghĩa một đao sao?
Vẫn là dùng phương pháp cho kẻ địch của cả hai vị trí Thái Hoàng Thái Hậu, này không chỉ ghê tởm Chân Hoàn, còn có bản thân hắn!
Nàng thật sự không phân biệt được vì động cơ này hay là vì chân ái cái nào điên hơn.
Nhưng nếu thật là như vậy, trước khi giải quyết chuyện của Ô Lạp Na Lạp Thị, nàng phải cùng nhi tử tiện nghi tâm sự một hồi. Khẩn cấp! Nói tới khi hắn buông phòng bị mới thôi!
Cho nên Chân Hoàn cũng không lập tức nói tiếp, mà là nhìn về phía Thanh Anh còn đang ra vẻ oán ức vô tội.
“Ai gia có chuyện muốn cùng Hoàng Đế nói, ngươi đi về trước đi.”
Thanh Anh trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Hoàng Thượng, đây chính là chuyện của cô mẫu nàng, sao có thể không cho nàng cùng nhau nghe được?
Hoàng Thượng lần này lại đứng về phía Thái Hậu: “Thanh Anh, vậy ngươi liền về trước đi, ngày mai trẫm lại đi thăm ngươi.”
Thanh Anh ở trong lòng an ủi chính mình, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng vì chuyện của cô mẫu mình khẳng định sẽ có tranh chấp, Hoằng Lịch ca ca nguyện ý vì mình cùng Thái Hậu đối nghịch, trước tiên còn kêu nàng rời đi, là không đành lòng nàng bị Thái Hậu khó xử, thiếu niên lang là vì muốn tốt cho nàng.
Nghĩ vậy, Thanh Anh nhàn nhạt mỉm cười tỏ ý thắng lợi, giữa Thái Hậu và nàng, Hoằng Lịch ca ca vẫn là lựa chọn nàng.
Chân Hoàn không biết Thanh Anh đứng tại chỗ lại đột nhiên lại thắng, nàng chỉ thấy Thanh Anh khi bị đuổi đi bỗng nhiên mỉm cười quỷ dị.
Nàng nhịn không được lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, Thanh Anh này, thật sự có nhìn thế nào cũng không quá thông minh.
Xác định Thanh Anh đã rời đi, Chân Hoàn nhìn Hoằng Lịch giả vờ thâm trầm không nói gì
Được rồi, đã đến giờ dã hài tử cùng dã ngạch nương tâm sự.
Nàng chủ động mở miệng đánh vỡ im lặng.
“Lập Ô Lạp Na Lạp Thị hay không, Hoàng Đế rốt cuộc muốn nhờ việc này để được cái gì?”
Hoằng Lịch dối trá tươi cười nói: “Hoàng ngạch nương nói đùa, trẫm muốn đạt được cái gì?”
Chân Hoàn nhìn gương mặt dối trá tươi cười trước mặt, trong lòng nghĩ, xong rồi, này thằng điên này thật là nhắm vào ta.
Nàng thở dài, bưng chén trà uống một ngụm, đột nhiên xoay câu chuyện.
“Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đến bây giờ, nhoáng cái đã qua nhiều năm như thế .”
Hoằng Lịch đang bưng trà liền dừng một chút, không nghĩ tới Thái Hậu sẽ đột nhiên nhắc tới lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Lúc ấy Thái Hậu tuy rằng chỉ là tần vị, lại là sủng phi của tiên đế, nổi bật vô song, mà hắn là bị tiên đế ghét bỏ, bị ném ở Viên Minh Viên Hoàng Tử.
Hắn không biết Thái Hậu đột nhiên đề cập chuyện này là ý gì, nhắc nhở ân đức của nàng đối với hắn?
Chân Hoàn nhìn Hoằng Lịch sắc mặt cùng phía trước Thanh Anh giống nhau thay đổi một hồi. Hoằng Lịch đối Thái Hậu phòng bị là bởi vì, quan hệ hai người từ lúc ban đầu trợ giúp, lợi dụng lẫn nhau, chuyển biến thành vi diệu đối lập ( trong mắt Hoằng Lịch ).
Nàng phải cho Hoàng Đế biết, liền tính là hôm nay một người thành Thái Hậu một kẻ là Hoàng Đế, cũng không gì có thể phá vỡ quan hệ minh hữu này
“Lúc trước chúng ta ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng ngươi ta sẽ thật sự trở thành mẫu tử, tiên đế miệng vàng lời ngọc, hoàng gia ngọc điệp lạc định một khắc kia, hai ta liền vinh nhục nhất thể.”
“Tiên đế còn tại thế, ngươi là Hoàng Tử, cũng còn trẻ, cho nên mọi việc ngươi đều tìm ta thương lượng. Nhưng hiện giờ ngươi cưới vợ sinh con, cũng đã kế vị lâm triều, từ nay về sau, mọi việc đều phải tự mình làm chủ.”
Hoằng Lịch nhìn sâu vào hai mắt Thái Hậu, muốn thấy rõ lời nàng nói đến tột cùng là thiệt tình hay giả ý.
“Nhi tử còn trẻ, còn cần Hoàng ngạch nương tiếp tục chỉ điểm.”
Chân Hoàn cười một chút, trong lòng lại nghĩ, nói chuyện thật lao lực, tiện nghi nhi tử nói một đằng nghĩ một nẻo là người đều có thể nhìn ra.
“Tuy ngươi trẻ tuổi nhưng thiên hạ này đã là của ngươi, chuyện lớn chuyện nhỏ nên là Hoàng Đế tự mình làm chủ, tựa như khi tiên đế còn sống, có khi cũng nguyện ý hỏi ta một ít việc, nhưng lời nói của ta hắn có nghe hay không tất cả đều do hắn quyết định. Nếu là ngươi có chuyện gì muốn hỏi ý mẫu thân vậy tới tìm ta, bất quá có nghe hay không tất cả do ngươi quyết. Nếu ngươi có thể tự mình xử lý, vậy càng tốt. Hậu cung tiên đế tranh đấu gay gắt, ta tranh như vậy nhiều năm, mới tranh tới hôm nay có thể an an ổn ổn hưởng thanh phúc, ta chỉ mong ngươi đừng có chuyện tới tìm ta.”
Hoằng Lịch thấy Chân Hoàn đều đã nói đến nước này, do dự một chút, cảm thấy qua hôm nay khả năng sẽ khó có cơ hội biết tâm tư Thái Hậu, thế là cuối cùng nguyện ý hơi thẳng thắn thành khẩn một chút.
“Chẳng lẽ Hoàng ngạch nương thật sự một chút đều không lưu luyến quyền thế hậu cung tiền triều?
Chân Hoàn bật cười lắc đầu: “Hoàng đế, ta muốn quyền thế tiền truêuf làm cái gì? Ta là Thái Hậu, mặc kệ tiền triều ai đắc thế ai thất thế, chẳng lẽ ngươi còn có thể bởi vậy khắt khe ta sao? Đến nỗi hậu cung liền càng là như thế, ai dám khó xử Thái Hậu? Ta vốn dĩ cũng không phải loại người tham luyến quyền thế, lúc trước nếu không phải bị người gắt gao tương bức, cũng sẽ không đi đến bước đường hôm nay.”
Hoằng Lịch hoảng hốt nhớ tới, lúc trước Thái Hậu vẫn là Hoàn Tần, vì nản lòng thoái chí tự xin xuất cung tu hành, nếu nàng thật sự tham luyến quyền thế, cần gì phải rời đi, sau trong nhà lại có đại nạn, ngàn khó vạn trở mới hồi cung.
Chân Hoàn thấy Hoằng Lịch lâm vào hồi ức, liền nhân cơ hội xuất ra cuối cùng một kích: “Hiện giờ ngươi là nhi tử duy nhất của ta, ta chỉ ngóng trông ngươi cùng hai muội muội ngươi đều có thể sống tốt.”
Nhi tử duy nhất, đúng vậy, lúc trước tiên đế đột nhiên băng hà, Thái Hậu toàn lực giúp hắn kế thừa đại thống, con ruột Lục a ca càng là sớm quá kế.
Nàng tự mình đoạn tuyệt tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng Đế của con ruột, chẳng lẽ hiện tại sẽ để ý điểm này quyền lực sao?
Hoằng Lịch trước mắt như có sương mù bị đẩy ra, vấn đề làm hắn rối rắm mấy ngày gần đây trở nên thật buồn cười.
Hắn giống như dỡ xuống tảng đá lớn đè nặng trong lòng, toàn thân nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng: “Ngạch nương, là nhi tử không tốt, thế mà lại hoài nghi ngạch nương.”
Chân Hoàn nhìn cúi đầu Hoằng Lịch, vỗ vỗ bờ vai của hắn, chỉ nói: “Ngươi ta mẫu tử nhất thể, ngạch nương sẽ vẫn luôn đứng ở ngươi bên này.”
Trong nhà trong phút chốc lại có chút ấm áp chảy xuôi.
Chân Hoàn: Giả, cảm ơn, đối với thằng điên không ấm áp nổi.
Cuối cùng là Hoằng Lịch chủ động mở miệng dò hỏi: “Nhi tử muốn biết, chuyện của Ô Lạp Na Lạp Thị, ngạch nương nghĩ như thế nào?”
“Nếu là muốn ngạch nương nói thật, ta tự nhiên không muốn nhìn thấy nàng trở thành Thái Hoàng Thái Hậu, Ô Lạp Na Lạp Thị năm đó tại hậu cung tác oai tác phúc, hại bao nhiêu người, lại vẫn luôn muốn nâng đỡ Tam a ca thượng vị, là địch nhân của mẫu tử ta, ta cho rằng ngươi cũng sẽ không nguyện ý nàng lên làm Thái Hậu. Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn là ngươi làm chủ, mặc kệ ngươi chọn thế nào, ngạch nương đều ủng hộ ngươi. Nhưng mà ngạch nương thấy ngươi còn không có hạ quyết tâm, nếu là ngươi nguyện ý cũng có thể cùng ngạch nương nói một câu ngươi vì sao lại do dự?”
Chân Hoàn không phải người trước kia, tự nhiên đối Nghi Tu không có căm hận, nếu chuyện này không đẩy đến trước mặt nàng, nàng tự nhiên nhắm mắt mặc kệ. Nhưng nếu là hỏi ý nàng, kế thừa thân thể người ta, tất nhiên phải giúp người ta nói vài lời.
Hoằng Lịch cảm thấy chuyện này không có gì phải gạt, thế là mở miệng nói: “Một là, triều đình trung Trương Đình Ngọc cùng lão thần lấy lễ pháp vì từ thỉnh cầu sách phong Thái Hoàng Thái Hậu. Hai là...”
Nói đến đây, hắn đột nhiên lại do dự mà nhìn về phía Thái Hậu: “Hai là, Ô Lạp Na Lạp Thị là cô mẫu Thanh Anh, nhìn đến cô mẫu không có ân sủng dựa vào, bị người ném vào lãnh cung đến cuối đời, tóm lại là làm người thương tâm. Hơn nữa nhi tử cũng muốn cho Thanh Anh tìm chỗ dựa.”
Tốt tốt tốt, nơi này thật là có chân ái?
Nhưng mà ân sủng, ném tại sau đầu, đến cuối đời gì gì đó, Hoằng Lịch rõ ràng suy nghĩ không phải Ô Lạp Na Lạp Thị.
Chân Hoàn cảm thấy Hoằng Lịch là một người rất yếu đuối, trong lòng nghĩ tới mẹ đẻ, lại không dám làm bất luận kẻ nào nhớ tới xuất thân thấp kém của chính mình, thế là muốn bồi thường đem râu đem ông nọ cắm cằm bà kia cho Ô Lạp Na Lạp Thị, nhưng hai người kia làm gì chút nào tương tự.
“Hoàng đế mặc kệ làm như thế nào đều có cách nói, chỉ lập Thái Hậu mà không cùng tiên đế hợp táng, cũng coi như là sống chết không còn gặp nhau. Lại hoặc là sống chết không còn gặp nhau vốn là đã là ý muốn vứt bỏ, tiên đế đã lập chiếu thư phế hậu, chỉ là nhớ tiên Thái Hậu mới không đề cập tới, nếu lập Thái Hậu chính là vi phạm tiên đế ý nguyện. Tóm lại lập Thái Hậu là chuyện của hậu cung, không quan hệ dân sinh xã tắc, chỉ cần lời nói hợp lý, Hoàng Đế muốn làm sao thì làm, nếu còn có đại thần nắm mãi không bỏ, vậy chẳng lẽ là triều đình đã hoàn toàn không có việc gì khác sao. Nếu nói phải cho Thanh Anh tìm chỗ dựa, Thanh Anh dựa vào có thể là ân sủng, có thể là con nối dõi, có thể là gia tộc, nhưng không thể là hại tiên đế đông đảo con nối dõi Ô Lạp Na Lạp Thị, Hoàng Đế sẽ không sợ nàng đem hậu cung cũng khuấy thành nước đυ.c sao? Mặc dù Hoàng Đế đem nàng đưa đi xa, nếu nàng dùng hiếu đạo áp ngươi, nói phải về cung, ngươi gánh vác không nổi thanh danh cấm túc mẫu thân, sẽ thành loại chuyện vô cùng phiền toái.”
Hoằng Lịch nghe thế đột nhiên run sợ, không biết vì sao, trước đây hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới, Ô Lạp Na Lạp Thị thủ đoạn cao minh, làm người ngoan độc, nếu nàng một lòng muốn giúp Thanh Anh, vậy hắn có lẽ cũng giống như Hoàng a mã, con nối dõi gian nan.
Tuy rằng trong lòng hắn, địa vị Thanh Anh không bình thường, nhưng hắn cũng thích các con của hắn, đặc biệt là Phú Sát Thị vì hắn sinh con vợ cả, hắn càng là kỳ vọng cao vào đứa nhỏ này, mà Ô Lạp Na Lạp Thị có thể nhìn tương lai ngôi vị hoàng đế rơi vào trong tay con người khác sao?
Hắn do dự nói: “Như vậy xem ra, chuyện lập Thái Hoàng Thái Hậu xác thật không ổn.”
Chỉ là, đáy lòng vẫn có một góc, không đành lòng lại lần nữa xem một nữ nhân như vậy bơ vơ không nơi nương tựa chết đi.
Chân Hoàn lúc này lại đột nhiên mở miệng: “Kỳ thật chân chính bơ vơ không nơi nương tựa có không ít người.”
Hoằng Lịch khó hiểu mà nhìn Chân Hoàn.
“Hậu cung tiên đế có không ít nữ nhân không được thánh sủng, không phân vị, Hoàng Đế có thể đem thương hại để lại cho các nàng, cho các nàng vị phân, tồn tại vinh dưỡng, qua đời phải hảo hảo an táng, đó là ý của ai gia.”
Hoằng Lịch là thật sự khϊếp sợ, nói với Chân Hoàn: “Ngạch nương, ngài, ngài thế nhưng nguyện ý…”
Chân Hoàn vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi có hiếu tâm, ngạch nương cũng vui mừng.”
Hoằng Lịch kích động mà đứng dậy cho Chân Hoàn hành lễ: “Nhi tử đa tạ ngạch nương.” Trong giọng nói thế nhưng mơ hồ mang theo nghẹn ngào.
Chân Hoàn đem hắn đỡ lên, cười cùng hắn nói: “Được rồi, với ngạch nương không cần phải nói này đó. Hoàng đế nếu là quyết tâm không lập Ô Lạp Na Lạp Thị thành Thái Hậu, nàng không phải nói chỉ nghĩ cùng tiên đế sinh cùng khâm chết cùng huyệt sao? Ngươi chỉ cần kêu Thanh Anh đi hỏi một chút, nàng là muốn làm một Thái Hậu hữu danh vô thật, trăm năm sau cách tiên đế rất xa. Vẫn là từ bỏ hư danh, cũng không ai dám cắt xén nàng ăn, mặc, ở, đi lại, trăm năm sau không có người sẽ chú ý nàng táng ở nơi nào, liền lặng lẽ cùng tiên đế cùng táng.”
Hoằng Lịch đỡ Chân Hoàn ra bên ngoài, mệng nói vâng.
“Đêm cũng khuya, Hoàng Đế cũng sớm chút nghỉ ngơi, sự tình là xử lý không xong, cẩn thận sức khoẻ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mẫu từ tử hiếu.
Chân Hoàn: Mệt chết, mau trở về ngủ.
Hy vọng sau này gió êm sóng lặng.
*********
Ai? Là ai đánh giá sao cho truyện của tôi? Tàn nhẫn quá huhuuuu
Tôi đang edit bộ khác, nên chỉ up chương để duy trì quyền sở hữu, khi nào xong bộ đó sẽ tập trung bộ này, mà bà nào nỡ lòng đánh giá sao tôi thấp lè tè vậy? Tôi đi làm ban ngày tối mới edit nên tiến độ ra chậm, muốn tôi edit nhanh thì có thể bình luận động viên mà hic