Quần Thần Dưới Váy

Chương 9: Suy nghĩ lại

Gió thổi đèn lắc lư, ánh sáng vàng cam của đèn dầu hắt bóng hai người lên vách xe, bóng đèn và bóng người chồng lên nhau, khiến không gian ngột ngạt trong xe đột nhiên trở nên ám muội.

Lục Vãn nhìn chăm chăm vào mắt nam nhân, rõ ràng thấy được ngọn lửa vàng cam phản chiếu trong đôi mắt của hắn, dần dần bập bùng thành sắc đỏ tanh nồng đáng sợ.

Đó là du͙© vọиɠ đang bùng cháy trong cơ thể hắn.

Tim Lục Vãn khẽ run, nàng vốn tưởng rằng sau chuyện xảy ra trong gian phòng kia, hắn đã khinh ghét nàng, không thể nào lại nảy sinh ý nghĩ gì với nàng nữa.

Nàng giữ chặt đôi tay đang trượt xuống của hắn, đàm phán: “Ta có thể thỏa mãn ngài, nhưng ngài cũng phải đáp ứng ta...”

“Hừ.” Như thể vừa nghe một chuyện nực cười, Lý Dực bật cười khinh bỉ: “Còn dám đặt điều kiện? Ngươi nghĩ mình thoát được sao?”

Hắn lật tay, trong chớp mắt đã khống chế đôi tay nàng, trói ngược ra sau, không thể động đậy.

Hắn đã nắm rõ điểm yếu trên thân thể nàng, chỉ một vài động tác nhẹ nhàng đã khiến sắc mặt nàng trở nên đỏ ửng, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn.

Lục Vãn nhớ rõ mục đích mình đến tìm hắn, cố gắng giữ tỉnh táo, không cam lòng hỏi: “Ngài rốt cuộc... phải thế nào mới chịu giúp ta...”

Vừa mở miệng, giọng nói đã không còn vẻ trấn tĩnh như ban đầu, vô thức mang theo một chút mềm mại quyến rũ.

Lý Dực khống chế nàng thật chặt, nhìn nàng với ánh mắt giễu cợt: “Bổn vương ghét nhất là loại nữ nhân tự cho mình là đúng. Nếu ngươi ngoan ngoãn cầu xin, có lẽ ta vui vẻ trong chốc lát sẽ đáp ứng.”

Ánh đèn đong đưa, bóng sáng loang lổ trên gương mặt hắn, tựa như quỷ mị.

Trong cơn mê loạn, Lục Vãn như trở về kiếp trước.

Cũng là chiếc xe ngựa tinh xảo, xa hoa này, chở nàng rời khỏi cổng cung sâu thẳm. Nam nhân trên xe ngựa không kiềm chế được, như một con sói đói xé nát và nuốt chửng nàng.

Những vết thương đau đớn trong quá khứ lại một lần nữa thiêu đốt Lục Vãn, nàng bỗng dưng bật dậy, hai cánh tay choàng lấy cổ Lý Dực, đôi môi đỏ mọng gấp gáp áp sát, từ đôi môi lạnh lẽo của hắn trượt xuống yết hầu đang chuyển động, khẽ thì thầm: “Như vậy... biểu ca có vui hơn không?”

Đầu lưỡi nàng linh hoạt như rắn. Khi xưa, để dạy nàng cách làm nam nhân vui lòng, Lý Duệ đặc biệt sai người có kinh nghiệm trong cung dạy dỗ nàng. Sau này, khi nàng phải hầu hạ gã quả phụ kia, hắn không ngừng thu thập những kỹ thuật giường chiếu đáng xấu hổ, ép nàng cùng hắn hoan lạc.

Khi đầu lưỡi nàng lướt qua yết hầu, Lý Dực như bị sét đánh, toàn thân tê dại, cảm giác bùng nổ chạy dọc từ đầu đến chân.

Mưa gió cuồn cuộn, xe ngựa lắc lư dữ dội, Trường Đình bịt tai, đánh xe tới một cây cầu nhỏ rồi tránh ra xa.

Khi trở về Thanh Hoài Các, đã là nửa đêm, Lục Vãn mệt đến nỗi đổ người xuống giường ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau, Lục Vãn bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng Lan Thảo kêu gọi, vội ngồi dậy nhìn ra ngoài thì thấy mấy nhũ mẫu đang cố xông vào phòng, Lan Thảo đang liều mình cản bọn họ lại.

“Các người muốn làm gì? Tiểu thư nhà ta há là người mà các ngươi có thể tùy tiện động vào...”

Nhũ mẫu cầm đầu khoanh tay, cười lạnh: “Ngươi nói gì vậy? Chúng ta ngay cả đích tiểu thư của phu nhân còn hầu hạ được, sao lại không chạm được vào tiểu thư nhà ngươi?”

“Các người... Tiểu thư nhà ta sắp thành Vương phi của Vương gia, các người to gan lắm...” Lan Thảo lo lắng đến đỏ cả mắt, trên người Lục Vãn đêm qua lại có thêm vết tích mới, nếu bị nhìn thấy, sẽ chẳng thể giấu giếm được.

“Hừ, nha đầu, để ta nói cho mà biết, chuyện trên đời này chẳng có gì chắc chắn cả - ai mà biết cuối cùng Vương gia sẽ cưới ai?”

Mấy nhũ mẫu này đều là người của Diệp thị, hôm nay nhận lệnh đến, một là để xả giận thay cho Lục Hựu Ninh, hai là bởi Lục Hựu Ninh đã có suy tính, muốn thử xem rốt cuộc Lý Duệ có thái độ gì đối với Lục Vãn.

Hóa ra, hôm thọ yến, khi mọi người chế giễu Lục Vãn, Lý Duệ đã đứng ngay bên cạnh, nghe rõ hết thảy nhưng không hề ra mặt ngăn cản.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Lục Hựu Ninh, khiến nàng không khỏi tin vào suy đoán trong lòng mình.

Lý Duệ từ trước đến nay dành tình cảm sâu đậm cho Lục Vãn hoàn toàn là giả dối. Điều hắn thật sự coi trọng, chẳng qua là thế lực của phủ Trấn Quốc Công trong triều đình.

Nói cách khác, chỉ cần là tiểu thư Lục gia, hắn đều sẵn lòng cưới, chứ không nhất thiết là Lục Vãn.

Vì vậy, nghe nói Lý Duệ đến phủ từ sáng sớm, Lục Hựu Ninh lập tức sai mấy nhũ mẫu đến làm nhục Lục Vãn, mục đích chính là xem thử, liệu hắn có ra mặt vì nàng hay không?