Dãy núi trùng điệp, mây mù giăng kín.
Trên con đường mòn quanh co giữa núi, một bóng trắng lao vun vυ't, tựa như bóng ma trong đêm tối, lại giống như mũi tên trắng rời khỏi cung.
Phía sau, hơn mười thiếu niên mặc đạo bào màu chàm cầm kiếm đuổi theo, giày vải đen giẫm lên nền đá vụn, phát ra tiếng động hỗn loạn.
"Sùng Văn, Sùng Võ, bao vây phía bên trái!! Sùng Đức, Sùng Ân, bày trận! Bất luận thế nào cũng phải mang con hồ ly trắng này về sơn môn!!"
"Rõ!"
Không biết từ lúc nào, trong rừng bắt đầu rơi mưa phùn.
Màn mưa dày đặc che khuất tầm nhìn, trong rừng như thể mọc lên mây mù, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng con hồ ly trắng đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
"Cảnh giác!" Thiếu niên dẫn đầu chậm rãi dừng bước, hắn giơ kiếm trước người, cảnh giác nhìn về phía trước, "Cẩn thận ảo thuật!"
Lời còn chưa dứt, một bóng trắng nhanh chóng từ trong bóng tối lao ra, móng vuốt sắc nhọn vừa mới xé rách cổ áo thiếu niên dẫn đầu, đã bị kim quang đột ngột xuất hiện bức lui ra xa mấy mét.
Đó là pháp y của Quy Nguyên Kiếm Tông.
Cho dù là yêu quái bình thường cũng không thể lại gần, vậy mà lúc này pháp y đã bị hồ ly trắng một trảo xé rách hơn phân nửa, sắc mặt của hơn mười thiếu niên lập tức trở nên khó coi.
Con hồ ly trắng này tu vi không thấp, một đường này căn bản không phải đang chạy trốn trong hoảng loạn, mà là cố ý dẫn bọn họ đến nơi này!
Tưởng mình là thợ săn, không ngờ lại rơi vào bẫy rập.
Sư đệ mặt tròn lùi lại nửa bước, cảnh giác nhìn con hồ ly trắng cách đó không xa, giọng nói lo lắng: "Làm sao bây giờ? Lúc ra ngoài đệ không mang theo tín hiệu cầu cứu!"
Bên kia, tên đệ tử cao gầy đang kiểm tra đồ dự trữ của mình: "Đội trưởng, pháo hiệu của ta bị thấm nước rồi, không đốt được."
"Truyền tin phù thì sao?" Sắc mặt vị thiếu niên dẫn đầu nghiêm nghị, hắn không rời mắt khỏi con hồ ly trắng, "Thập Lục sư thúc đang ở gần đây, nếu truyền âm cho sư thúc, chắc chắn sẽ kịp."
"Truyền tin phù còn..." Sư đệ mặt tròn lấy từ trong ngực ra một lá truyền tin phù, có chút do dự nói, "Nhưng mà, truyền tin phù này nên viết gì đây?"
"..."
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của hơn mười thiếu niên còn lại lập tức trở nên kỳ quái.
Vị Thập Lục sư thúc này... thời điểm đáng tin cậy thì không chắc chắn, dù sao lần trước bọn họ nói phát hiện cự mãng cần hỗ trợ, Thập Lục sư thúc liền đáp lại một câu: "Hahaha cười chết mất".
Thiếu niên dẫn đầu đau khổ nhắm mắt lại: "Hô cứu mạng đi."
Truyền tin phù được đốt cháy, hơn mười thiếu niên gào thét khàn cả giọng: "Thập Lục sư thúc!! Cứu mạng!!"
Rừng núi yên tĩnh bỗng chốc bị đánh thức, những con chim giật mình bay lên, để lại một chuỗi bóng mờ trên bầu trời u ám.
Con hồ ly trắng có chút buồn cười nhìn hơn mười thiếu niên trước mặt, khẽ nheo mắt liếʍ móng vuốt, chiếc đuôi xù lông vui vẻ ve vẩy.
Mưa dường như tránh né nó, nhưng lại làm ướt đẫm những thiếu niên đang bị bao vây.
"Ta khuyên các ngươi đừng nên phản kháng nữa." Hồ ly trắng thong thả bước đi cách đó không xa, dường như đang quan sát cách phá vỡ thế phòng thủ của đối phương, "Chấp nhận ảo thuật, chết đi trong giấc mộng đẹp không phải tốt hơn sao?"
"Người có thể thành tiên, trăm vạn người mới có một, hà cớ gì các ngươi phải lãng phí thời gian theo đuổi con đường tu tiên mờ mịt kia chứ?"
"Chi bằng lựa chọn song tu với ta, ngược lại cũng có thể..."
Đang nói, hồ ly trắng đột nhiên lao về phía thiếu niên đang lơ đãng ở góc khuất, gió mang theo mưa mù, cuốn theo sát khí lạnh lẽo, gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt.
Đạo tâm không vững, rất dễ bị mê hoặc.
Thiếu niên hoảng sợ lùi lại mấy bước, mắt thấy sát khí của hồ ly trắng sắp đâm thủng pháp y, một thanh trường kiếm màu đen tuyền bỗng nhiên xuất hiện, va chạm với móng vuốt sắc bén của hồ ly trắng, phát ra tiếng vang như ngọc thạch va chạm.
"Ngưng thần."
Rõ ràng đang trong tình thế nguy cấp, nhưng giọng nữ này lại mang theo vài phần uể oải như sắp chết đến nơi.
Các thiếu niên vội vàng niệm Thanh Tâm Quyết, một lần nữa tách biệt ảo thuật của hồ ly trắng ra bên ngoài trận pháp.
Thiếu niên dẫn đầu nhìn kỹ, người tới mặc áo đỏ, đầu cài trâm vàng, tay cầm một thanh trường kiếm màu đen, tuy không nhìn rõ dung mạo, nhưng chiêu kiếm uyển chuyển như nước chảy mây trôi nhanh chóng bức lui hồ ly trắng, đủ thấy tu vi thâm hậu.
"... Là, là Tiểu sư thúc."
"Cái gì?!" Tên đệ tử thấp béo là người đầu tiên phản ứng lại, "Là vị Tiểu sư thúc Khương Dật Chi duy nhất mặc áo đỏ trong số các đệ tử đời thứ hai mươi sao?? Không phải nàng là phế vật bét bảng à?"
Nói xong, hắn ta rất biết điều mà che miệng mình lại.
Đệ tử đời thứ hai mươi ai nấy đều kiêu ngạo, cho dù là bét bảng, cũng cao hơn người thường một bậc.
Hơn nữa người trước mắt tay cầm trường kiếm màu đen, bước chân nhẹ nhàng, kiếm quang lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn thẳng, sao có thể là kẻ vô dụng được?
... Ngược lại giống như có thể dùng thanh kiếm này xâu cả chục người bọn họ lại.
Đúng lúc các thiếu niên đang được chiêm ngưỡng màn dạy dỗ cận chiến, thì không biết từ đâu bỗng vang lên một giọng nói.
"Tiểu sư muội, muội nhanh lên chút, đánh xong rồi còn về."
Thiếu nữ áo đỏ không để ý đến hắn, động tác trên tay lại càng nhanh hơn.
Các thiếu niên nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam nhân mặc đạo bào màu đen đang ngồi trên cây lắc lư chân, trên tay cầm ba gói giấy dầu, lười biếng ngáp một cái.
Lông mày sắc bén, nụ cười rạng rỡ, đúng là dung mạo chính phái điển hình.
"Lũ nhóc, gặp sư thúc sao không hành lễ?"
Nghe thấy tiếng gọi, các thiếu niên lập tức phản ứng lại, đồng thanh gọi: "Thập Lục sư thúc".
So với Khương Dật Chi ít khi lộ diện, Thập Lục sư thúc Thẩm Thanh Hòa đã bắt đầu xuống núi lịch lãm từ mười lăm năm trước, luôn rất được lòng người trong Quy Nguyên Kiếm Tông.
Nếu có đệ tử nào gặp nguy hiểm trong phạm vi quản lý của Quy Nguyên Kiếm Tông, đều có thể gửi truyền tin phù cầu cứu Thập Lục sư thúc.
Đây nào phải sư thúc? Nói là cha ruột cũng không ngoa.
Ban đầu, Thẩm Thanh Hòa còn tận tâm tận lực đi khắp nơi cứu người, sau đó biến thành xem náo nhiệt, rồi sau đó nữa... liền trở thành "đã xem", chỉ lựa những lúc cực kỳ nguy cấp mới hồi đáp.
Thẩm Thanh Hòa: Nếu như ngươi từng trải qua việc bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, kết quả đối thủ lại là một con rắn hoa cải, ngươi sẽ hiểu.
Chưa đầy một nén nhang, sợi dây màu vàng đã trói chặt con hồ ly trắng, Khương Dật Chi thu kiếm vào vỏ, ném con hồ ly xuống dưới gốc cây của Thẩm Thanh Hòa.
"Hiệu suất này cũng coi như tạm được." Thẩm Thanh Hòa nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng, ngồi xổm xuống quan sát con hồ ly trắng, "Con hồ ly nhỏ này... hóa ra lại là huyết mạch của Tô thị."
"Tô thị?" Thiếu niên dẫn đầu lên tiếng, "Đó chính là nhánh Cửu Vĩ am hiểu ảo thuật và mị thuật..."
Mặc dù con hồ ly trắng này trông còn nhỏ tuổi, nhưng mười mấy "củ cải" bọn họ cộng lại, cũng chưa chắc đủ nhét kẽ răng của đối phương.
"May mà mấy đứa đã phát truyền tin phù." Thẩm Thanh Hòa nghiêm mặt, đứng dậy viết báo cáo bắt yêu, nét chữ bay bổng, "Thôi được rồi, con yêu này để chúng ta mang về sơn môn, các con không cần phải lo nữa."
"Sư huynh."
Nghe thấy giọng nói của Khương Dật Chi, Thẩm Thanh Hòa không thèm ngẩng đầu lên, qua loa đáp: "Có rắm thì mau thả."
Ngay lúc Thẩm Thanh Hòa đang lẩm bẩm tại sao Khương Dật Chi không nói gì, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ngón tay đầy máu, sợ đến mức tim đập nhanh hơn: "Mẹ kiếp, Khương Dật Chi muội lại giở trò gì vậy?!"
Ngón tay trắng nõn nà có hai vết răng cắn, máu tươi từ trong vết thương nhỏ giọt xuống, chảy dọc theo mu bàn tay rơi tí tách xuống đất.
Khương Dật Chi nhìn thủ phạm trên mặt đất, hồ ly trắng đang nhe nanh múa vuốt nhìn bọn họ, dù có lăn lộn thế nào cũng không thoát khỏi dây trói yêu.
Nó đường đường là hậu duệ của Cửu Vĩ Hồ Yêu, nữ nhân trước mắt này lại dám đưa tay ra trêu chọc nó như trêu chó.
Gϊếŧ thì gϊếŧ đại đi đừng có mà làm nhục!
Khương Dật Chi: "Bị cắn rồi."
Thẩm Thanh Hòa phát điên.
Xin đấy!! Muội đừng có trưng cái mặt cá chết cùng bàn tay đầy máu mà nói ra chuyện đáng sợ như vậy được không?!
Đó là hậu duệ của Cửu Vĩ Bạch Hồ đấy!! Muội không sợ nó cắn đứt tay muội à!
Thẩm Thanh Hòa thở dài, vị tiểu sư muội này của ta, hình như có hơi ngốc.