Xuyên Tới Thế Giới Thú Nhân Làm Thú Y

Chương 6: Về Bộ Lạc

Tất cả đều nhìn cậu, ánh mắt đầy tò mò.

Người đàn ông được gọi là Ô Quýnh lên tiếng: “Ngươi đến từ đâu?”

Giản Mạc nhợt nhạt quay đầu, chỉ về phía đã hoàn toàn biến thành rừng cây: “Tôi đi từ hướng đó. Chỉ mới bước vài bước, tôi đã ở đây.”

Những người khác nhìn về phía cậu chỉ.

Một người lẩm bẩm: “Không phải phía đó là rừng sao?”

Giản Mạc với môi đã trắng bệch, lắp bắp: “Lúc tôi tới, có một con đường…”

Con mèo lớn đứng bên cạnh nói: “Nhìn dấu chân, hình như cậu ấy đi ra từ hướng đó.”

Ô Quýnh nhìn Giản Mạc: “Ta là Ô Quýnh. Nơi này là lãnh địa bộ lạc của chúng ta. Ngươi muốn rời đi hay theo chúng ta về bộ lạc?”

Giản Mạc lúng túng: “Tôi… tôi muốn thử quay lại đường cũ xem sao.”

Ô Quýnh nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được. Ngươi dẫn đường đi.”

Giản Mạc cảm thấy đầu càng đau hơn, cậu đi trước dẫn đường, dẫn cả đoàn người đi xuyên qua khu rừng.

Xung quanh không còn những loài thực vật quen thuộc. Thay vào đó là những cây cối lạ lẫm với lá bóng loáng, khổng lồ, và những rễ cây nâu cuốn lấy thân cây.

Không có cổng công viên, không có bậc thang nhân tạo, cũng không còn dấu vết nào của thành phố quen thuộc. Xa xa, ngọn núi tuyết ngày càng rõ ràng.

Đi lòng vòng một hồi, Giản Mạc không tìm được đường về, mà càng chắc chắn rằng nơi này không phải Trái Đất.

Đầu cậu đau đến mức không chịu nổi, gương mặt đã tái nhợt không còn chút máu.

Giản Mạc há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Ô Quýnh tiến lên, quay đầu nói với mọi người: “Đưa cậu ấy về bộ lạc trước, rồi hỏi sau.”

Dứt lời, anh ta lăn một vòng trên đất, biến lại thành con sói lớn rồi bước về phía Giản Mạc.

Sói khổng lồ không đợi Giản Mạc đáp lại, trực tiếp ngoạm lấy cậu, vung đầu hất lên lưng mình.

Hàm răng sắc nhọn và bộ hàm to lớn trông vô cùng đáng sợ, nhưng động tác hất lên lưng lại không hề thô bạo.

Giản Mạc chịu đựng cơn đau đầu, nằm úp trên lưng con sói.

Bộ lông của sói khổng lồ dài, ấm áp, mang theo mùi hương cỏ cây nhè nhẹ.

Những người này dường như không có ý định làm hại cậu.

Thôi thì cứ đi theo xem sao.

Cơn đau và cảm giác khó chịu đã bào mòn ý chí của Giản Mạc. Cậu không còn sức để chống đỡ, mắt khẽ nhắm lại rồi ngất lịm đi.

...

Sau khi Giản Mạc được Ô Quýnh mang về nhà, cậu bắt đầu đổ bệnh. Mỗi ngày đều mơ mơ màng màng, lúc tỉnh là ban ngày, lúc tỉnh lại là ban đêm.