Giản Mạc cảm thấy đầu đau nhức, đứng cũng không vững.
Cậu trợn tròn mắt, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
Đó là một người cao lớn, diện mạo anh tuấn, làn da màu đồng khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc như một người mẫu.
Nhưng đó không phải điều đáng nói.
Điều khiến cậu sững sờ chính là trên mái tóc xám đậm của người này, có hai chiếc tai mèo dựng thẳng. Đôi mắt của hắn to tròn, con ngươi dường như lớn hơn người bình thường.
Rất rõ ràng, đối phương không phải con người.
Chắc chắn là đang mơ.
Giản Mạc nghĩ, đây quả thật là một giấc mơ kỳ lạ.
Người vừa tới nhìn chằm chằm vào cậu: “Á thú nhân từ nơi khác à?”
Giọng Giản Mạc khàn đặc: “Tôi…”
Mấy người phía sau cũng nhanh chóng đến gần, đồng loạt nhìn cậu: “Á thú nhân này thuộc bộ lạc nào? Sao nhỏ bé thế?”
“Chắc chắn không phải người của bộ lạc gần đây, tôi chưa từng thấy cậu ta.”
“Bộ da thú trên người cậu ấy trông thật kỳ lạ.”
Giản Mạc nhìn đám người có tai thú mọc trên đầu, cuối cùng nhận ra đây không phải là mơ!
Cậu không trả lời, quay người bỏ chạy theo đường cũ.
Người đầu tiên lên tiếng lập tức hét: “Ban Minh—!”
Con mèo lớn nghe thấy tiếng gọi, ngay lập tức lao về phía Giản Mạc.
Giản Mạc loạng choạng cúi người né tránh, nhưng chân trượt, cả người lăn xuống dốc núi. Cậu lăn vài vòng, cho đến khi “rầm” một tiếng, đập vào gốc cây mới dừng lại.
Con mèo lớn sững sờ, quay đầu nhìn nhóm người, dường như đang do dự không biết có nên tiếp tục đuổi theo hay không.
Giản Mạc không còn thời gian để cảm nhận đau đớn, cậu lảo đảo đứng dậy, chân tập tễnh chạy tiếp về phía trước.
Chưa bao giờ cậu chạy nhanh đến thế.
Chắc chắn có chuyện gì đó rất tệ sắp xảy ra.
Khi đi tới con đường phía sau rất rõ ràng. Nhưng giờ đây, khi chạy trở lại, con đường mòn đầy bùn gần như đã biến mất, chỉ còn lại những khe hở giữa bụi cây.
Chẳng mấy chốc, cậu đã chạy đến một khu vực rộng rãi.
Qua kẽ hở giữa những tán cây, cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới chân núi.
Dưới chân núi không có nhà cao tầng, không có đường nhựa, càng không phải khu đô thị quen thuộc. Thay vào đó là một vùng đồng bằng trải rộng, xa xa còn có núi tuyết.
Không biết từ khi nào, trời đã ngừng mưa. Tuyết trên đỉnh núi xa xa phủ trắng xóa, dưới ánh hoàng hôn ánh lên màu vàng kim rực rỡ.
Giản Mạc cứng đờ quay đầu lại.
Con mèo lớn cõng chú mèo nhỏ đang đuổi theo, nhóm người kỳ lạ cũng đã bao vây cậu từ các hướng.