Nhờ vào khế ước với sinh vật siêu phàm và phản hồi từ không gian ngư thú, Ngự Thú Sư sẽ có tố chất cơ thể vượt xa người bình thường, ngay cả Ngự Thú Sư vừa mới thức tỉnh đi nữa, nếu gặp phải vết thương hiện tại của Mục Chung Nguyệt thì cũng không rơi vào tình cảnh chờ chết như cô.
Nếu có thể thức tỉnh, trở thành Ngự Thú Sư, Mục Chung Nguyệt có thể sẽ tự mình thoát ra khỏi bí cảnh lâu đài cổ này.
Nhưng con đường thức tỉnh nào có đơn giản như vậy. Ngay cả khi có sự trợ giúp của khoa học hiện đại, tỷ lệ thức tỉnh ở thế hệ mới của con người đã đạt tới hơn 60%, thì vẫn như cũ - còn rất nhiều người suốt đời không thể thức tỉnh.
Những người có năng khiếu điều khiển thú thường sẽ lần lượt thức tỉnh trong độ tuổi từ mười lăm đến mười tám. Cũng có những trường hợp người dưới mười lăm tuổi nữa, nhưng qua tuổi mười tám mà không thể thức tỉnh thì gần như sẽ không có hy vọng có thể thức tỉnh trong tương lai.
Vốn Mục Chung Nguyệt đã bước sang tuổi mười bảy, cơ hội để tự mình thức tỉnh cũng không còn nhiều. Cô cũng vô cùng lo lắng về điều này nên rất chú ý đến các phương pháp thức tỉnh thông qua ngoại lực.
Chưa kể đến các phương pháp dân gian như nâng cao hiệu quả thiền định và kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ bằng sóng điện, một trong số đó chính là phương pháp cưỡng chế thức tỉnh thông qua tiếp xúc và hấp thụ các tài nguyên cốt lõi của bí cảnh.
Loài người có thể có được không gian Ngự thú cũng là vì bị ảnh hưởng bởi của sức mạnh của bí cảnh, hơn nữa phương pháp này cũng đã từng thành công trước đó - tuy nhiên, xác suất là rất thấp. Hầu hết người bình thường đều không thể chịu được năng lượng cấp độ cốt lõi của bí cảnh. Còn chưa thức tỉnh thì đã bị nhồi căng cho đến khi nổ tan xác mà chết rồi.
Vì vậy, nguyên chủ cũng không hề suy xét đến phương pháp thức tỉnh cực đoan như vậy, chưa kể cốt lõi của một bí cảnh không phải là thứ tài nguyên mà người bình thường có thể tiếp cận được. Tuy nhiên, Mục Chung Nguyệt hiện đang ở trong bí cảnh, thậm chí sắp chết, nếu cô không làm gì thì chờ đợi cô chỉ có cái chết mà thôi.
“Một khi đã như vậy, đương nhiên phải chọn thử một lần rồi… Đúng không nào, Tiểu Khô Lâu?” Cô cố lên sốc lại tinh thần, nhìn cậu nhóc đang vô cùng khổ sở này: “Mày có thể tìm được… Những thứ như là cốt lõi của bí cảnh… Không?”
Cô cố hết sức giải thích một hồi, Tiểu Khô Lâu im lặng nghe, sương đen uốn lượn bốn kĩa cũng đều chìm nghỉm xuống dưới lòng bàn chân nó. Nó lại nhìn cô gái loài người, gật đầu quả quyết rồi lại giẫm lên đôi chân gầy guộc của mình, xoạch xoạch chạy đi mất.
Không biết rốt cuộc Tiểu Khô Lâu nghe hiểu được bao nhiêu nhỉ...
Mục Chung Nguyệt bọc mình trong cái thảm nhung, cuộn người là mà dựa vào tường, bụng ướt đãm, vừa đau vừa lạnh, triệu chứng mất máu bắt đầu khiến ý thức cô mơ hồ.
Có điều, để một chủng tộc tinh anh cấp thấp như Tiểu Khô Lâu đi tìm cốt lõi của bí cảnh, đúng là đã làm khó nó rồi… Cho dù không biết Lâu đài cổ Vong Linh này được bình xét ở cấp bậc nào, nhưng chủ nhân của bí cảnh - phụ trách bảo vệ cốt lõi của bí cảnh - thì ít nhất cũng sẽ là một chủng tộc giai đoạn quân chủ cao hơn bí cảnh này hai cấp. Và đó rõ ràng không phải là thứ mà một mình Tiểu Khô Lâu có thể ứng phó được.
Xin lỗi Tiểu Khô Lâu... Nhưng cô thật sự không nghĩ ra được cách nào khác cả.
Suy nghĩ trong đầu Mục Chung Nguyệt có chút phân tán, rất nhiều đoạn ngắn ký ức khó hiểu nhảy ra trong đầu, như là đang được trải nghiệm cảnh tượng đèn kéo quân vậy.
Cô tự hỏi liệu sau khi chết thì mình có thể trở lại thế giới ban đầu không nhỉ?
Còn cả cô học sinh cấp 3 Mục Chung Nguyệt nguyên bản nữa, cô đi đến nơi này thì có phải là cô ấy sẽ đến chỗ của cô không?