Tro Cốt Của Tôi Bị Các Nam Chính Đổ Đi

Chương 3: Máu tưới vấy bẩn tràng hạt Phật

Cố Miểu đau đến ngất xỉu.

Nếu có thể quay lại hai tiếng trước, cô thề sẽ không nghe theo sự dụ dỗ của cái hệ thống điên này mà chấp nhận cái gọi là bù đắp thần kinh đó!

Lúc tỉnh lại, dường như đã đổi sang một căn phòng khác, chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị ép phải trải qua một loạt kiểm tra.

Cuối cùng báo cáo cho thấy chẳng có gì cả.

Nhìn thấy kết quả này, mấy bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cơ thể của cô tiểu thư Cố có chuyện gì, tổng giám đốc Tưởng đã nói rồi, bọn họ đều phải chết theo!

Không chỉ họ mà cả Cố Miều cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cơ thể của cô tiểu thư Cố có chuyện gì, tổng giám đốc Tưởng đã nói rồi, bọn họ đều phải chết theo!

Không chỉ họ mà cả Cố Miểu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghe được kết quả này, cô yên tâm nằm lại giường.

【Ký chủ, tôi đã nói rồi chức năng này không gϊếŧ người đâu! Đợi sau này cô dùng vài lần nữa, cơ thể quen rồi sẽ không ngất nữa đâu!】

Đây có phải là trọng điểm không chứ!

Cô sợ là đau mà!

"Tổng giám đốc Tưởng, ngài yên tâm, cô tiểu thư Cố rất khỏe mạnh. Khạc ra máu có thể là do cô ấy mới rơi xuống biển không lâu trước đó…”

Cố Miểu nằm trên giường dựng tai lên nghe lén, bác sĩ lảm nhảm nói một đống thuật ngữ chuyên môn mà cô không hiểu lắm, nhưng tóm lại nguyên nhân cô khạc ra máu có thể chỉ gói gọn trong hai chữ thải độc.

Cô nghẹn lại.

Khoan đã, cơ thể cô bây giờ dường như quá khỏe mạnh rồi?

Chẳng phải vậy sẽ lộ ra sơ hở sao!

Dù có bị phát hiện bị cảm nhẹ cũng được, không thì viêm móng cũng được mà!

Ít nhất cũng có thể giải thích lý do hôm nay cô đến bệnh viện.

Chẳng lẽ nói thật là vì Hạ Chi Hoài sao?

Nghĩ đến giá trị hắc hóa của Tưởng Thanh Thời trước khi cô ngất xỉu đã lên đến 99, Cố Miểu chỉ muốn lập tức hôn mê ngay.

Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, mở mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc đèn bàn gốm cổ điển kiểu Trung Quốc trên đầu giường.

"Hệ thống, mày nói xem, nếu lấy cái này đập nhẹ vào đầu, tao có thể ngất ngay không?"

【Ký chủ đừng nghĩ quẩn!】

"Đập trán có đau không, hay là sau đầu? Hay là thái dương?"

Cố Miểu không để ý đến hệ thống, cầm đèn bàn giơ lên trước sau, trái phải, cắn chặt răng mà không dám xuống tay sau vài phút.

Cô thở dài khe khẽ, "Hay là đập vào sau đầu của Tưởng Thanh Thời nhỉ?"

Tiếng nói chuyện ngoài cửa bỗng ngừng lại, Cố Miều vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ.

Chiếc đèn bàn chưa kịp đặt lại chỗ cũ, cô dứt khoát ném vào chăn.

Cô đã nghĩ xong rồi, nếu Tưởng Thanh Thời phát điên, cô sẽ lôi "bảo bối lớn" của mình ra, đập cho anh ta một cú thật mạnh!

Đập xong rồi chạy, mọi chuyện kết thúc.

Màn giường mỏng bằng lụa được người hầu vén sang một bên rồi cột lại, một bóng dáng cao lớn dừng lại bên giường.

Cố Miều nín thở, dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ đó đang lướt qua gương mặt cô.

Ngay sau đó, bóng dáng lay động, giường lún xuống, Tưởng Thanh Thời lại gần, một tay vuốt lên mặt cô.

Tay anh ta run rẩy, liên tục xác nhận người bảo bối vừa mất rồi lại tìm về của mình.

Mặt Cố Miểu ngứa ngáy, nhưng cô không dám động đậy.

Ngón tay cái của anh ta dừng lại trên môi cô, lần này lực đạo rất nhẹ.

Trước khi cô ngất đi, cô thấy Tưởng Thanh Thời mắt đỏ ngầu, dùng sức ấn lên môi cô, dường như muốn giúp cô ngăn máu lại.

Giọt máu làm đỏ ngón tay cái của anh ta, cũng làm bẩn tràng hạt Phật trên tay.

Chuỗi hạt Phật chưa kịp thu về dường như vô tình cọ lên môi dưới của cô, mùi trầm hương quen thuộc vẫn như trong ký ức.

Trước đây, khi ba mẹ cô Cố bất ngờ tát cô một cái, cô giận dỗi bỏ nhà đi.

Bên ngoài có một cơn mưa lớn.

Nhà họ Tưởng và nhà họ Cố là thế giao, ở rất gần nhau. Cô chạy chưa bao xa thì gặp xe của Tưởng Thanh Thời.

Vì vậy, trong đêm mưa bão, toàn thân cô ướt sũng ngồi trên giường anh ta, còn anh ta đứng bên giường, cũng dùng bàn tay quấn chuỗi hạt Phật này lau đi nước mắt của cô.

Lúc đó cô ngửi thấy mùi trầm hương, như bị say, đôi mắt trong veo đẫm nước mắt, cô ôm lấy eo anh ta: "Tổng giám đốc Tưởng, anh có thể ôm Miểu Miểu một cái được không?”

“Xuỵt.”

Đột nhiên, môi Cố Miểu cảm thấy đau nhói, cô mở to mắt.

“Ưm!”

Tưởng Thanh Thời dùng một tay đỡ lấy gáy cô, mạnh mẽ giữ chặt để cô không thể phản kháng, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Cố Miểu theo bản năng chạm vào chiếc đèn ngủ dưới chăn, nhưng rồi nhanh chóng bỏ qua.

Thôi vậy, bị hôn một chút cũng không đến nỗi chết!

Nhưng nếu đánh người chết thì lại phải ngồi tù đền mạng!

Nụ hôn của Tưởng Thanh Thời dồn dập như cơn mưa nặng hạt, ép cô phải ngửa đầu đón nhận.

Một lúc lâu sau, khi cô cảm thấy như sắp ngạt thở đến nơi, cô mới bản năng giơ tay đẩy nhẹ vai anh.

Tưởng Thanh Thời nâng người dậy, nhìn chăm chăm vào đôi môi đỏ mọng vì bị hôn đến sưng của cô, trầm giọng hỏi: “Hạ Chi Hoài không dạy em cách thở à?”

“Hả?” Cố Miểu ngơ ngác, vẫn còn thiếu dưỡng khí, “…Ai cơ?”

Chi Hoài nào? Hạ cái gì Hoài? Hạ gì Chi?

Ngực cô phập phồng, lông mi run rẩy khi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt trong veo ngây thơ như một chú nai con bỡ ngỡ.

Khi nhận thức trở lại, cô lắc đầu hoảng hốt: “Chúng tôi không có!”

Tưởng Thanh Thời dường như rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn hiện giờ của cô, không biết là anh tin thật hay chỉ là không muốn nhắc đến nữa, tóm lại là không hỏi thêm gì nữa.

Anh lại mở miệng, giọng điềm tĩnh: “Hai tháng qua, Miểu Miểu trốn ở đâu vậy?”

“Tôi…” Cố Miểu liếc nhìn thanh chỉ số hắc hóa trên đầu anh.

Ừm, vẫn là chín mươi lăm, một con số khiến cô cảm thấy yên tâm.

Lần này, cô đáp lại bằng giọng điệu chân thành hơn: “Thật ra, tôi cũng tưởng mình đã chết rồi, nhưng may mắn được cứu sống, hôn mê khá lâu mới tỉnh dậy.”

Nói xong, cô dán mắt nhìn con số trên đầu anh, thấy nó không thay đổi, mới dám thả lỏng.

“Tại sao không quay về?”

Ờ thì, chắc chắn không thể nói là do bệnh rồi.

Bác sĩ bảo cơ thể cô bây giờ khỏe như trâu, không có vết thương trong lẫn ngoài.