Tro Cốt Của Tôi Bị Các Nam Chính Đổ Đi

Chương 2: Thái tử gia theo Phật

Màn che nửa kín buông xuống từ đỉnh chiếc l*иg vàng, nhẹ nhàng chạm đến cổ chân trắng mịn của thiếu nữ, che đi tia sáng hiếm hoi trong căn phòng.

Đầu của Cố Miểu choáng váng, mắt cô cũng nặng trĩu, cố gắng mở mắt ra nhưng đập vào mắt chỉ là bóng tối.

【Ký chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!】

Cố Miểu chống tay ngồi dậy, “Keng!” dường như có thứ gì đó va vào nhau, phát ra tiếng kêu giòn tan.

Cô tò mò quay đầu lại, đôi mắt phải thích nghi với bóng tối mới nhận ra tay chân mình bị trói bởi dây xích mỏng, đầu dây kia lại gắn vào… một cái l*иg chim?!

“Chẳng lẽ mình bị bắt cóc?!!”

Ý nghĩ đó lóe lên, Cố Miểu chưa kịp hoảng sợ thì lại lóe ra một ý tưởng:

“Ô, lý do này hay đấy! Đợi bọn bắt cóc đi đòi tiền chuộc từ anh trai Cố Tự của mình, vậy là mình có thể ‘hồi sinh’ rồi!”

【Không phải vậy đâu, ký chủ. Cô bị nam chính nhốt lại đấy.】

“…”

Cái trò giam cầm này đến muộn nhưng cũng đến rồi!

“Là Hạ Chi Hoài sao?”

Đã hai tháng không gặp, chẳng lẽ nhị ca ấm áp của cô cũng trở thành biếи ŧɦái rồi?

【Là Tưởng Thanh Thời! Ký chủ phải cẩn thận, bây giờ anh ta rất nguy hiểm!】

Cố Miểu lặng thinh.

Khi nào thì anh ta không nguy hiểm chứ?

Tưởng Thanh Thời, thật khó mà đánh giá. Trong truyện gốc, anh được miêu tả là một Phật tử ở Bắc Kinh, từ nhỏ thể trạng yếu nên lớn lên trong chùa. Điều này khiến anh ta trông có vẻ như người thanh cao thần tiên, nhưng thực chất lại là kẻ điên cuồng cố chấp.

Cô còn nhớ trong truyện gốc, vì muốn có được nữ chính, anh ta từng phát điên mà tự đâm một nhát để gây sự chú ý. Nếu không có hào quang nam chính, người bị rải tro cốt có khi đã là Tưởng Thanh Thời rồi!

“Tỉnh rồi à?”

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên giường, âm thanh trầm khàn, khiến Cố Miểu rụt vai lại, báo động vang lên trong đầu.

Làm sao bây giờ! Hay là giả mất trí nhớ nhỉ? Cứ nói là nhảy xuống biển làm tổn thương đầu óc?

Không được không được, Cố Miểu nhíu mày. Tưởng Thanh Thời không dễ lừa như Hạ Chi Hoài.

Thôi đành dùng chiêu cũ, khóc trước đã.

Còn sau này có sống được hay không, tính sau!

“Là Thanh Thời ca ca sao? Đây là đâu vậy… chỗ này tối quá, Miểu Miểu sợ…”

Giọng thiếu nữ run rẩy.

Đèn trong phòng lập tức bật sáng, ánh sáng chói lóa làm Cố Miểu đau mắt, theo phản xạ nhắm chặt lại.

Đợi vài giây cô mới từ từ mở mắt, ngẩng lên, ngay lập tức nặn ra hai giọt nước mắt, nhìn đầy sợ hãi.

Trên chiếc ghế đơn đối diện giường, Tưởng Thanh Thời mặc bộ vest màu đen tối, ngồi ngay ngắn, trong tay là chuỗi hạt kỳ nam đắt giá, vòng một vòng quanh cổ tay trắng ngần, ngón tay miết từng hạt một, nhẹ nhàng lướt qua.

Các hạt va chạm, phát ra tiếng kêu nhỏ nhưng nặng nề, tựa như tiếng chuông chùa, nện mạnh vào tim Cố Miểu.

Hai tháng không gặp anh vẫn như vậy, ngũ quan lạnh lùng, đáy mắt không gợn chút cảm xúc, tựa hồ không có thất tình lục dục, lại mang theo nét thần thánh, cử chỉ thanh cao, giống như một Phật tử ngồi cao trên thần đàn, bất khả xâm phạm, cao cao tại thượng.

【Chị ơi, đừng mê trai nữa! Nhìn kỹ trên đầu anh ta đi!】

Cố Miểu bừng tỉnh, đưa mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện trên đầu Tưởng Thanh Thời hiện lên một thanh máu giống như trong game…

Đây hẳn là chỉ số hắc hóa mà hệ thống nói.

Mới có chín mươi thôi mà, vẫn chưa đầy hẳn đâu.

Cố Miểu thở phào nhẹ nhõm.

【Hiện tại cảm xúc của anh ta cực kỳ bất ổn!】

Bất ổn? Nhìn không giống vậy mà.

【……】

“Thanh Thời ca ca, là anh đưa em đến đây sao? Sao anh biết em ở bệnh viện, em… em…” Giọng Cố Miểu mềm mại, thăm dò tình hình.

Chỉ cần anh ta hỏi thêm chút nữa, cô sẽ lập tức khóc lóc, tỏ vẻ đáng thương!

Chờ mãi, người đối diện chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vô cảm tựa như một ao nước chết.

Anh trai, nói gì đó đi chứ!

Như nghe được suy nghĩ của cô, Tưởng Thanh Thời mở miệng, giọng nói băng lãnh và chắc chắn: “Em đến bệnh viện là để gặp Hạ Chi Hoài.”

“Đúng vậy, em bị…” bệnh.

Gì cơ? Cố Miểu sững sờ, chờ đã, vừa rồi anh nói gì?

“Quả nhiên em thích anh ta, vừa trở về đã vội vàng đi gặp anh ta.” Anh nói với giọng chắc chắn, pha chút lạnh lẽo.

“Không, không phải đâu, anh đừng nói bậy!”

Cố Miểu không chắc các nam chính có trò chuyện với nhau khi cô vắng mặt không, trước đây cô đã từng nói với mỗi người rằng “anh là người anh tốt duy nhất của em”!

Bây giờ chỉ có thể phủ nhận.

Vừa dứt lời, cô tận mắt thấy chỉ số trên đầu Tưởng Thanh Thời đột nhiên nhảy lên 99!

Cố Miểu trợn to mắt.

【Ký chủ, chú ý lời nói!】

Quá muộn rồi!

Bóng người trên ghế đã đứng dậy, thân hình cao lớn phủ xuống, từng bước áp sát, không khí xung quanh dường như loãng đi.

“Hệ thống, mau mau! Ho ra máu, ho ra máu đi!” Cố Miểu kéo còi báo động.

“Thanh Thời ca ca… em khụ khụ khụ…”

Vừa mở miệng, không ngờ lại bị hơi lạnh làm sặc, cảm giác ngứa ngáy trong cổ, cô chống tay lên giường, bắt đầu ho dữ dội.

Ngón tay nắm chặt, ga giường cũng bị cô nắm đến nhăn nhúm.