"Chuyện viên phòng, trước đây thϊếp cũng đã học với ma ma trong nhà." Giọng Kỷ Minh Ý càng nói càng nhỏ, màu môi ướŧ áŧ dường như cũng mang theo chút hương thơm hồng nhạt, nàng nói, "Thϊếp chẳng qua chỉ sợ đau, sợ bị lang quân, đối xử thô bạo."
Dù sao cũng là cô nương chưa trải sự đời, những lời còn lại, Kỷ Minh Ý không tiện nói ra.
Nàng muốn nói lại thôi, khẽ kéo tay áo Lục Hoàn, đầu lưỡi lăn tròn trong khoang miệng hai vòng, cuối cùng cũng thốt ra lời nóng bỏng: "Nhưng vừa rồi, nhìn thấy lang quân là người biết thương hoa tiếc ngọc như vậy."
Giọng điệu Kỷ Minh Ý dần dần trở nên e thẹn: "Thϊếp — thϊếp nguyện ý phụng dưỡng lang quân."
"Cầu lang quân thương xót."
Nói xong, nàng liền đỏ mặt. Gương mặt trắng như tuyết dưới ánh nến càng thêm vẻ yêu kiều mị hoặc.
Lục Hoàn là một quân tử, nhưng rốt cuộc cũng là một nam nhân tràn đầy tinh lực.
Y thấy vành tai nàng mềm mại đỏ ửng, bèn không tự chủ được đưa tay véo nhẹ.
Cảm giác mềm mại nhỏ nhắn truyền đến đầu ngón tay, cũng như tơ liễu bay bay, gợi lên trong lòng Lục Hoàn những gợn sóng cuồn cuộn.
Lực đạo véo nắn nơi vành tai mỗi lúc một mạnh hơn, Kỷ Minh Ý biết nam nhân đã nổi du͙© vọиɠ, bèn run rẩy gọi: "Lang quân —"
Tiếng gọi run rẩy này lại đột ngột kéo Lục Hoàn ra khỏi bể sắc dục.
Đáy mắt Lục Hoàn hiện lên bóng dáng một nữ nhân nửa thân dưới đẫm máu, ánh mắt y chợt trở nên tỉnh táo, chút sắc tình bí ẩn trong lòng cũng dần dần rút đi.
Y đột ngột rút tay về, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Kỷ Minh Ý: "Nàng còn nhỏ, nếu nàng có lòng, hãy mau mau lớn lên."
"Đêm tân hôn phân giường không phải điềm lành," Lục Hoàn không còn nhìn nàng nữa, chỉ dùng giọng điệu tỉnh táo nói, "Chúng ta mặc nguyên y phục mà nằm, chuyện viên phòng không cần nhắc lại nữa."
Kỷ Minh Ý ngẩng mắt lên, trong bóng tối chăm chú nhìn tấm lưng rộng lớn của nam nhân trước mặt.
Hồi lâu sau, nàng hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bụi bẩm đen kịt không thể lau sạch trên mũi giày mình, gần như không mang chút cảm xúc nào mà hỏi: "Đã minh bạch như vậy, vì sao còn đồng ý cưới thϊếp?"
Nàng vẫn không tin, không tin trên đời này thật sự có nam nhân phong nhã như trăng sáng như vậy. Không tin có nam nhân sẽ nghĩ đến thê tử còn nhỏ, mà trong đêm tân hôn vẫn không nổi lòng tham.
Không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi ra câu như vậy, Lục Hoàn trong lòng khựng lại, vẫn kiên nhẫn bình hòa giải thích: "Mẫu thân nàng đích thân hướng ta cầu thân."
"Năm đó bà ấy có ân với ta, hơn nữa ta cũng kính trọng nhân cách của bà ấy, tin tưởng tài dạy dỗ con cái của bà ấy, nguyện ý cưới nữ nhi của bà ấy làm thê," Lục Hoàn bình tĩnh nói, "Ta cưới nàng, không phải để thỏa mãn sắc dục."
Ồ, thì ra y thích dạng nữ nhân như Cát thị mẫu thân của nàng, dịu dàng đảm đang, đoan trang đúng mực.
Kỷ Minh Ý chợt hiểu ra.
Cũng phải, dạng nữ nhân như vậy gần như là ấn tượng cố hữu của mọi nam nhân về thê tử.
Lại có ai sẽ thật lòng thích dạng miệng toàn lời dối trá như nàng, giả vờ ra vẻ, hoàn toàn không biết quý trọng bản thân chứ.
Một phen lời nói của Lục Hoàn, càng khiến Kỷ Minh Ý cảm thấy, tất cả hành động vừa rồi của mình, bất cứ điều gì bẩn thỉu liên quan đến y, đều khó coi như thế.
Kỷ Minh Ý đã quen với những tình cảm giả dối, duy chỉ chưa từng được nam nhân đối đãi trân trọng như vậy.
Có lẽ, đây thật sự là một nam nhân tốt? Kỷ Minh Ý nghĩ thầm.
Y đã thích mẫu thân như vậy, thì ít nhất trước mặt y, ngươi có thể trở thành một nữ nhân như mẫu thân, để khỏi phụ lòng sự kính trọng thương tiếc này của y.