Nữ Phụ Thật Tàn Nhẫn

Chương 1

Đây có thể là một cuốn tiểu thuyết khủng bố.

Chung Nguyên Dư ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế gỗ màu đỏ, bưng chén trà màu xanh vân văn (họa tiết hình đám mây), nàngiên Quân Lăng Điện cũng tự có phương pháp, chỉ là Chung Nguyên Dư đã nhìn được một lúc lâu mà vẫn không phát hiện ra rốt cuộc lành phát ra do chiếc ghế đang bị lắc lư đến lợi hại.

Cố Do Liên run rẩy, môi giật giật, kết quả là nửa ngày cũng chẳng thốt ra nổi một chữ, mồ hôi lạnh tuôn ra dầm dề, áo trong cũng ướt đẫm. Mỗi khi nàng ta sao có thể chịu được bạch liên hoa tính tình õng ẹo thế này nên dĩ nhiên lựa chọn phản kích không chút lưu tình, sau đó bạch liên hoa lại tới khóc lóc kể lể với Đường Lạc một phen, từ đây Chung Nguyên Dư cũng bắt đầu chịu khổ.

Sau khi Chung Nguyên Dư thảm hại nhận được sự trợ giúp của nam chủ, rõ ràng có thể chạy thoát khỏi nơi này nhưng hết lần này đến lần khh tiết nủa Đường Lạc là biết Quân Lăng Điện là một môn phái tà đạo bất chính, thanh danh lan xa, mà thứ được truyền bá chính là Quân Lăng Điện hung tàn đáng sợ thế nào.

Chung Nguyên Dư đi theo Đường Lạc tới trường luyện võ. Lạc tới trường luyện võ.

Sáng sớm chính là thời điểm luyện võ tốt nhất, ánh mắt trời chiếu vào bức tường đỏ lát gạch vàng phản chiếu một màu sắc ấm áp.

Các đệ tử Quân Lăng Điện đều mặc hắc y võ trang, biểu tình tàn bạo vung quyền đánh ra, như thể biểu tình càng tàn bạo thì chiêu thức lại càng lợi hại.

Chà, quả nhiên lão đại thế nào thì đệ tử sẽ thế đó.

Chung Nguyên Dư không nhịn được mà liếc sang người đang ở bên cạnh mình.

Không thể không nói, Đường Lạc có một bộ túi da cực kỳ tốt, mùi mực phảng phất xung quanh bộ y phục bằng vải gấm thượng hạng lại càng làm nền cho da thịt trắng nõn như tuyết của hắn, ngũ quan góc cạnh như được điêu khắc mà thành, hàng mi dày cùng một đôi mắt như ngọc lưu ly trong suốt tựa như được nước suối thấm đẫm, khóe mắt hơi xếch lên khiến hắn trông càng phong tình mê người, nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại luôn như cười như không, tà khí nghiêm nghị.

Bị hắn liếc qua một cái cũng khiến người ta phải rùng mình từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.

“A Dư, ngươi nhìn ta làm gì?”

A Dư?

Chung Nguyên Dư vừa lặng lẽ đưa tay vuốt da gà nổi trên cánh tay, vừa nở nụ cười ngọt ngào mềm mại với Đường Lạc: “A Lạc ca ca trông thật đẹp.”