Thú Con Tôi Nhặt Về Đều Là Vai Ác

Chương 15

09 biết loại dây leo này, tên khoa học của nó là Lạc Tinh. Hoa của chúng rất bình thường không hề thu hút sự chú ý, nhưng quả của nó có màu vàng sáng và khi mùa thu đến khi quả rụng trong giống như những ngôi sao rơi vào dải Ngân Hà.

Lạc Tinh được đặt tên là vì lý do này, và ngôn ngữ hoa của nó là sự yên bình vĩnh cửu.

"Tôi cảm thấy cậu có thể tự chôn nó."

Nguyễn Thời Thanh vừa nói vừa tắt nguồn con robot nhỏ, cẩn thận tháo lớp vỏ ngoài của đầu nó, lấy ra các bộ phận cốt lõi. Sau đó, lại sử dụng vật liệu kim loại mới mua để mô phỏng hình dáng bên ngoài của robot pl-3 và làm lại phần cơ thể cho nó.

Cơ thể của robot không hề dễ chế tạo, đặc biệt là các khớp.

Tuy nhiên, Nguyễn Thời Thanh đã từng tham gia một số cuộc thi robot do sở thích cá nhân nên anh đã quá quen với việc này. Ngoài ra, một số nguyên liệu được mua dưới dạng bán thành phẩm chỉ mất thời gian hơn nữa ngày là đã làm được một cơ thể mới cho robot.

Nguyễn Thời Thanh nạp lại chip hệ thống cho 09 vào cơ thể mới và khởi động lại.

Màn hình điện tử sáng lên, một dòng dữ liệu xẹt qua, giọng nói của con robot nhỏ tràn đầy hưng phấn và không thể tin nổi: “Tôi chưa chết à?”

“Người máy sẽ không chết.” Nguyễn Thời Thanh nhắc nhở, sau đó nói: “Thử di chuyển xem.”

09 mới muộn màng nhận ra rằng mình không những không chết mà còn khoác lên mình một cơ thể mới.

Cơ thể mới có hình dạng con người, cao khoảng một mét hai và được làm hoàn toàn bằng thép titan vàng. Nó cố gắng bước hai bước, nhưng vì các khớp vẫn chưa được trơn tru nên cử động không được linh hoạt cho lắm.

Nó vui vẻ lẩm bẩm: “Có thêm dầu thì càng thoải mái hơn”.Nhưng được sống sót cũng là điều may mắn rồi, 09 Phải mất vài phút để làm quen với cơ thể mới.

Nguyễn Thời Thanh bôi trơn các khớp xương cho nó, các khớp xương vốn đã rỉ sét này trở nên linh hoạt hơn. 09 để chân phải ra sau, hơi cong đầu gối, một tay đặt lên ngực, tay còn lại đặt sau lưng, cúi đầu thực hiện một nghi thức cổ xưa đối với Nguyễn Thời Thanh: “Cảm ơn chủ nhân đã cho tôi một cuộc sống mới."

"Không có gì, cứ coi như quà cảm ơn vì đã dạy tôi ngôn ngữ thông dụng đi." Ngón tay Nguyễn Thời Thanh gõ lên màn hình trí não của Noah, Nguyễn Thời Thanh kết nối Noah với 09: "Hầu hết các chức năng phân khu của mày đều

bị hư. Phải mất một đoạn thời gian mới sửa lại được, nhưng không sao tôi đã kết nối internet cho cậu, cậu có thể tự học ”.

Robot trong thời đại tinh tế có khả năng học tập tự chủ rất mạnh mẽ.

Mặc dù các chức năng bị hư hỏng trong một thời gian dài không thể sửa chữa được nhưng điều đó không ngăn cản việc 09 có thể trở thành trợ lý mới của Nguyễn Thời Thanh.

Một lượng lớn thông tin được đưa vào kho lưu trữ của robot thông qua mạng ba chiều.

09 vui vẻ thở dài: “Thật tuyệt khi cơ thể tràn ngập kiến thức.”

09 nhanh chóng thông qua thông tin trong mạng ba chiều, đặt các từ "quản gia", "bảo mẫu" và các từ liên quan khác làm từ khóa sàn lọc, để tìm ra một số lượng lớn sách có liên quan và cất giữ chúng trong chip của mình.

Việc lấp đầy ổ cứng khiến 09 cảm thấy thoải mái hơn, 09 muốn học tập chăm chỉ để mình sẽ không bao giờ trở thành dân thất nghiệp!

Để 09 có thể tự do di chuyển, Nguyễn Thế Thanh bắt đầu sửa chữa các công năng của cơ thể của 09.

Bảng mã cấu trúc của các chức năng hành động cơ bản được thiết kế rất tinh xảo nhưng đã bị hư hỏng nặng. Nguyễn Thời Thanh vẫn chưa hiểu nhiều về cấu tạo và nguyên lý của những linh kiện điện tử tinh vi như vậy nên chỉ có thể tìm kiếm thông tin trên Internet, cậu vừa tự mình mò mẫm sửa chữa vừa tìm hiểu thông tin.

09 đã có thể tự do đi lại, đi xung quanh Nguyễn Thời Thanh.

Đầu tiên là dọn dẹp bàn làm việc, phân loại và sắp xếp những vật liệu còn hữu dụng, đồng thời dọn dẹp những thứ rác thải vô dụng...

Sau khi dọn dẹp toàn bộ phòng làm việc, 09 im lặng nhìn những gì còn sót lại được lấy ra từ cơ thể cũ của mình. Một lúc sau, 09 ôm bộ hài cốt cũ hỏi Nguyễn Thời Thanh: “Chủ nhân, tôi có thể đem chôn bọn chúng dưới gốc dây leo trong sân được không?”

Trên màn hình hiển thị, hai đèn báo màu vàng mô phỏng mắt người nhấp nháy.

09 nhớ trước khi bị tắt nguồn chủ nhân đã nói rằng cậu có thể tự tay chôn chúng nó.

Nguyễn Thời Thanh liếc nhìn con robot nhỏ rất để ý đến mấy nghĩ thức lễ nghi đặc biệt này, mỉm cười gật đầu: “Đây là cơ thể của cậu, cậu có thể tự mình xử lý.”

09 khẽ reo lên, lại cảm ơn Nguyễn Thời Thanh một lần nữa, rồi vui vẻ vác đống đồ trên tay ra sân.

09 chọn một góc nơi dây leo Lạc Tinh đặc biệt tươi tốt, đào một cái hố và đặt cái xác già của mình vào đó rất trang trọng.

Trời đã sang thu, chẳng bao lâu nữa những quả Lạc Tinh sẽ chín sẽ rụng thành từng chùm lớn, như những ngôi sao rơi vào vòng tay của Dải Ngân Hà.

Sau khi chôn cất thân xác cũ, 09 cảm thấy mình đã làm được một việc lớn lao. Nó cẩn thận lau sạch bụi trên cơ thể mới của mình, và khi chuẩn bị quay trở lại nhà, nó thấy một bóng người lén lút ở cửa.

? ? ?

09 cảnh giác đứng thẳng dậy và bước về phía cửa.

"Thưa ngài, ngài đã đến trước cửa hàng của chủ tôi năm lần. Tôi có thể giúp gì cho ngài không?"

Luther bị anh ta làm cho giật mình, khi thấy chỉ là một con robot chỉ cao bằng thắt lưng của mình,anh ta thở phào nhẹ nhõm, anh ta có chút ngượng ngùng chỉ vào tấm biển treo trên cửa: “Đây là tiệm sửa chữa à?”

Trên thực tế, Luther đã liên tục tìm kiếm hơn mười tiệm sửa chữa, nhưng sau khi nghe những gì anh trình bày thì các chủ cửa hàng đưa ra giá rất cao.

Anh không còn cách nào khác ngoài việc thử vận may ở tiệm sửa chữa chưa bao giờ nhìn thấy trước đây này.

Tiệm sửa chữa này thực ra rất dễ thấy, nhưng phong cách của nó trông quá khác biệt với những tiệm sửa chữa khác trên con phố này.

Tiệm sửa chữa trên con phố này có phong cách rất thô sơ, chất đầy các loại vật liệu và vật dụng cần sửa chữa. Sàn nhà lúc nào cũng đầy vết dầu máy móc, trông có vẻ lộn xộn và bẩn thỉu.

Nhưng cửa hàng này nhìn rất... sạch sẽ ngăn nắp, thậm chí còn có trồng cây trong sân. Nhìn không giống tiệm sửa chữa mà giống nơi ở được bảo quản cẩn thận của những người giàu có.

Đến nỗi Luther phải nấn ná ở cửa bốn năm lần mà không dám bước vào hỏi.

"Vâng, thưa ngài, ngài đã đến đúng chỗ rồi, tay nghề sửa chữa của chủ nhân tôi rất tốt."

09 nghe nói có khách, liền bắt đầu sử dụng cái miệng của mình.

Vì đã kết nối với Internet, vốn từ vựng của 09 đã phong phú hơn trước và việc đẩy mạnh tiêu thụ là chuyện đương nhiên: “Hãy nhìn tôi, mười phút trước, tôi chỉ là một đống giẻ rách. Cảm ơn chủ nhân đã cho tôi một cuộc sống mới, nên tôi mới có thể đứng đây để đón ngài!”

09 thậm chí còn thực hiện động tác xoay 360 độ trước mặt khách hàng, khoe thân hình mới toanh của mình cho xem.

Con robot nhỏ màu vàng này quả thực trông rất tinh xảo, Luther cũng có chút ý động, dù sao cũng không có nhiều cửa hàng sửa chữa có thể sửa chữa những đồ vật tinh xảo như robot. Hầu hết bọn họ chỉ có thể sửa chữa một số đồ dùng gia đình đơn giản và phương tiện vận chuyển.

Luther ta đi theo 09 vào cửa, robot nhỏ bước từng bước nhỏ nhưng không chậm bước vào phòng làm việc của Nguyễn Thời Thanh, nó nói với giọng phấn khích: "Thưa chủ nhân, chúng ta có khách."

Nguyễn Thời Thanh nghe thấy tiếng đi ra, nhìn thấy một chàng trai trẻ có chút nhút nhát đứng ở giữa phòng.

Anh ta cao lớn, mặc quần áo cũ, nước da ngăm đen và đôi mắt rất sáng, giống như một loại dã thú có sức sống ngoan cường.