Người đàn ông kia cười hề hề: “Đương nhiên rồi, mỹ nhân băng sơn như vậy đâu phải hạng người như tôi có thể mơ tưởng.”
Giang Hoài Hạ: “Biết vậy là tốt.”
Lạc Thành Y đảo mắt, thầm nghĩ, đồ ngu, nghe không hiểu tiếng người à.
Đoàn xe đi theo Dương Thiên Ý tiếp tục di chuyển, hướng tới khu vực Vô Ngân Sơn.
…………
Trên một tảng đá cao lớn, bằng phẳng, có bày một bộ bàn ghế. Ghế làm bằng gỗ, được chạm khắc những hoa văn đơn giản dọc theo vân gỗ, toát lên vẻ sang trọng kín đáo.
Trên bàn bày đầy đồ ăn vặt, nào bánh ngọt, nào hoa quả sấy khô, nào thịt khô, nào hoa quả tươi, nào đồ uống, nào trà, mà điều hấp dẫn hơn cả là những món ăn vặt này đều chứa năng lượng có thể loại bỏ bức xạ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tác phẩm của Lâm Uyên.
Bốn người ngồi đó, vừa uống nước vừa ăn vặt, ánh nắng chói chang trên đầu bị che khuất bởi lớp chắn năng lượng hơi nghiêng, giữa những ánh mắt ghen tị xung quanh, mấy người họ nhàn nhã như đi dã ngoại.
Dưới ánh mắt của Tùy Phong, Lâm Uyên lấy ra loại trà yêu thích của mình, bày biện dụng cụ pha trà, động tác uyển chuyển như mây trôi nước chảy, nhịp nhàng vừa phải, vẻ đẹp và nghệ thuật hòa quyện vào nhau, tạo nên bầu không khí thanh bình, khiến không ít người phải ngẩn ngơ.
Lâm Uyên rót một chén cho người đồng hành tạm thời của mình trước, rồi vội vàng đưa chén thứ hai cho Hứa Thương Lam: “Cậu thử xem, đây là Hoàng Kim Phượng Dực, tôi và anh trai tôi thích nhất loại trà này.”
“Hoàng Kim Phượng Dực?!”
Hứa Thương Lam có chút kinh ngạc, cậu ta cũng hiểu biết về trà, Hoàng Kim Phượng Dực chính là một trong mười loại trà nổi tiếng của Mạt Thổ, có thể gặp chứ không thể cầu.
Có thể trở thành một trong mười loại trà nổi tiếng đâu phải chuyện đơn giản, không chỉ cần hương vị tuyệt hảo, mà còn phải chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, năng lượng chứa trong một lá trà ít nhất phải bằng một phần ba viên đá năng lượng; quan trọng hơn là khả năng loại bỏ bức xạ không thể thấp.
Quan trọng nhất là phải hiếm, cây trà Hoàng Kim Phượng Dực thường mọc ở khu vực không người, muốn tìm được một cây chẳng khác nào mò kim đáy biển, do đó những cây trà Hoàng Kim Phượng Dực hiện có đều được bảo tồn rất tốt, số lượng lưu thông trên thị trường lại càng ít ỏi, cậu ta từng nghe nói, một lạng trà Hoàng Kim Phượng Dực trên chợ đen từng được hét giá lên tới hàng triệu điểm tín dụng.
Vậy mà vẫn không có hàng.
So với suy nghĩ quá nhiều của Hứa Thương Lam, Tùy Phong lại tỏ ra rất tùy ý, tuy rằng trên gương mặt đó cũng không nhìn ra được vẻ tùy ý nào. Theo như hắn biết, trong không gian dược liệu của Lâm Uyên có không ít hơn mười cây trà Hoàng Kim Phượng Dực, hắn hoàn toàn không lo về vấn đề sản lượng, cho nên muốn uống thế nào thì uống thế ấy.
Mấy người vừa ăn vừa uống, Hứa Thương Lam lại tiếp tục giới thiệu thêm một số thế lực gia tộc khác tới sau.
Tùy Phong quan sát những người có mặt, tập trung vào những người có cấp bậc cao, hắn rất cẩn thận, không ai phát hiện ra hành động của hắn.
Tùy Phong: Có gì đó không đúng.
Lâm Uyên cắn một miếng thịt khô: Quả thật.
Trong số những người có mặt, cấp bậc cao nhất chỉ là cấp 7, rõ ràng là không đúng, một cây Thanh Hoàn mẫu thụ đã thu hút cả Giác Tỉnh Giả cấp 8, một di tích lớn như vậy mà chỉ có những người cấp 7 tới, hiển nhiên là có uẩn khúc mà bọn họ không biết.
Tùy Phong và Lâm Uyên nhìn nhau, đều chắc chắn về suy đoán của mình.
Tùy Phong: Xem ra chúng ta sắp phải làm bia đỡ đạn rồi.
Lâm Uyên: Tin tức bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, e là chuyện không đơn giản như vậy.
Lâm Uyên tập trung tinh thần, ý thức đặt lên bản đồ phòng thủ thành phố mà cậu đã tìm được trước đó, nhìn về phía trung tâm hơi chếch về phía bắc, nơi có bốn chữ “căn cứ thí nghiệm” to đùng, trong lòng hiếm khi cảm thấy lo lắng.
Vào thời kỳ Hắc Ám, phòng thí nghiệm của khu an toàn là một trong những hậu thuẫn quan trọng của một thế lực hùng mạnh, khu an toàn càng mạnh thì thành quả nghiên cứu của phòng thí nghiệm càng nổi bật.
Hiện tại, rất nhiều vật dụng mà họ đang sử dụng đều được cải tiến và nâng cấp dựa trên các sản phẩm của phòng thí nghiệm thời đó, ví dụ như hệ thống phòng thủ của biệt thự.
Trong trường hợp này, nếu bọn họ muốn kiếm chác, thì chỉ có thể nói là lý tưởng rất đẹp, nhưng thực tế lại rất phũ phàng.
Nhưng Tùy Phong không để tâm đến điều này, hắn quan tâm hơn đến việc tổ chức U Linh sẽ xuất hiện bằng cách nào.
Là thế lực lớn nhất ẩn mình trong bóng tối của 《Vương Giả Mạt Thổ》, là tổ chức phản diện lớn nhất liên tục cản trở con đường trưởng thành của nam chính Lâm Uyên, là kẻ đã nhiều lần đẩy Lâm Uyên vào chỗ chết, cộng thêm sự cố chấp của U Linh đối với thời kỳ Hắc Ám, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua di tích lớn này.