Đêm Tân Hôn, Tôi Là Chính Thất Bị Thiếu Soái Tự Tay Đầu Độc

Chương 3: Bây Giờ Là Năm Nào?

Cô cũng không để tâm đến Thúy Châu, đứng lên với tay ôm bụng, định tìm quản lý của mình. Nhưng chiếc váy cưới trắng dài phía sau kéo lê trên sàn, phần đuôi váy rất hẹp, khiến cô bước đi khó khăn. Tiền Hoàn cúi xuống nhìn, sắc mặt ngày càng khó coi.

Cô nhớ mình đang ở nhà, dù có lạc đến đoàn phim một cách kỳ lạ cũng không sao, nhưng ai đã thay đồ cho cô? Làm sao lại đổi thành trang phục cưới thế này? Có khi nào trợ lý mới vào đã phản bội, bỏ thuốc vào đồ uống của cô rồi gọi cánh săn ảnh chụp lại những bức hình không hay?

Khi Tiền Hoàn còn đang nghĩ đến hàng loạt thuyết âm mưu thì Thúy Châu đột nhiên tỉnh táo lại. Nhìn thấy tiểu thư còn sống nguyên vẹn, cô ấy bỗng bật khóc chạy tới ôm chầm lấy chân Tiền Hoàn: “Tiểu thư? Tiểu thư, tiểu thư sao vậy? Tiểu thư không nhận ra Thúy Châu nữa sao?”

Tiền Hoàn vốn đang yếu ớt, bị Thúy Châu đâm sầm vào liền lảo đảo lùi lại vài bước, ngã ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Cô đau đớn đến mức nhăn nhó mặt mày, nhưng vẫn cố nhịn cơn giận, miễn cưỡng nở một nụ cười nói với Thúy Châu: “Thúy Châu? Hình như hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu nhỉ? Thế này đi, cô có thể gọi quản lý Lena giúp tôi được không?”

“Tiểu thư—” Mặt Thúy Châu tái nhợt, ôm chặt chân Tiền Hoàn run lẩy bẩy.

Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Thúy Châu, ánh mắt Tiền Hoàn dần trở nên cứng lại. Diễn viên quần chúng cũng có thể diễn đạt đến thế này sao?

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Cảnh quay kỳ lạ, diễn viên quần chúng kỳ quái, và cả bộ trang phục trên người cô...

Biểu cảm của Tiền Hoàn dần trở nên rạn nứt. Cô gỡ tay Thúy Châu ra, mạnh mẽ véo vào lòng bàn tay mình rồi từ từ quay người đối diện với chiếc gương Tây sau lưng. Khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, tim cô như rơi xuống đáy vực.

Trong gương là một cô gái rất đẹp.

Làn da trắng ngần như gốm sứ, dung mạo thanh thoát, thoát tục, nhưng đôi mắt hồ ly với đường cong quyến rũ lại thêm chút sắc sảo, ma mị. Trông cô như một đóa sen đỏ rực, vừa kiêu sa, vừa lạnh lùng.

Đầu óc Tiền Hoàn như bị đánh một cú trời giáng, hoàn toàn choáng váng.

Người trong gương không phải là cô!

Lúc này, dù có không tin đến mấy thì Tiền Hoàn cũng buộc phải chấp nhận khả năng khó tin nhất: cô đã xuyên không.

Tiền Hoàn mở to mắt, đôi môi run rẩy, rất lâu sau mới cất nổi một câu hỏi: “Bây giờ là năm nào?”

Thúy Châu nghe vậy, nước mắt càng chảy dữ dội hơn, nức nở: “Tiểu thư, tiểu thư đừng dọa em, ngài…”