Tiểu Tần đứng bên cạnh sửng sốt, chớp mắt liên tục, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người.
Vậy là đồng ý rồi sao?
Phù Nguyệt đầy bụng muốn nói nhưng không có chỗ dùng, đã chuẩn bị tâm lý tốn rất nhiều thời gian để thuyết phục hắn, nào ngờ hắn lại nhanh chóng đáp ứng.
Nhưng vẫn còn một yêu cầu chưa nói ra, nàng nắm chặt tay lấy hết can đảm nói: “Liệu ta có thể đi cùng không? Ta hứa sẽ không gây phiền phức cho lang quân.”
Ánh mắt Quý Ngọc Trạch chậm rãi dừng lại trên gương mặt Phù Nguyệt, hàng mi khẽ chớp, tạo nên một vẻ quyến rũ khó tả.
Hắn vô thức gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giọng điệu có chút bất lực: “Nếu Phù nhị nương tử muốn thì cũng không phải không được. Ngày mai, giờ Mão, gặp ở cửa sau.”
Giờ Mão, tức là từ năm đến bảy giờ sáng, có nghĩa là nàng phải dậy sớm.
Thấy đêm đã khuya, nàng không muốn dây dưa thêm, sau khi cảm tạ liền xin phép rời đi.
Ra khỏi Lan Trúc Viện, sương đêm càng dày, trời đêm lạnh như nước gió lạnh thổi khắp nơi, Phù Nguyệt xoa xoa tay.
Quý Ngọc Trạch khẽ vén tấm rèm sa, đứng ở mép đình nhìn xuống.
Quan sát hai bóng đen đang di chuyển trong chốc lát rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
Phù Nguyệt quay đầu lại thì thấy Tiểu Tần vẫn đi theo sau liền lên tiếng: “Đưa đến đây là được rồi, ngươi về sớm đi, ta biết đường.”
Sắc mặt Tiểu Tần không đổi, không vì lời nói của nàng mà rời đi, đột nhiên buột miệng: “Phù nhị nương tử, lang quân nhà ta nhìn thấy rồi.”
Phù Nguyệt có linh cảm chẳng lành, nuốt khan một cái rồi hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
Cậu ta không trả lời trực tiếp mà nói bóng gió: “Sâu bọ hơi hôi, Phù nhị nương tử về nhớ rửa sạch bằng nước.”
Nàng bị sặc ho liên tục hai tiếng, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhất thời không nói nên lời.
Tiểu Tần thấy không thể nhịn được nữa nên mới lên tiếng nhắc nhở..
Thấy nàng ngây ra, cậu ta có chút không đành lòng bèn an ủi: “Phù nhị nương tử yên tâm, lang quân nhà ta sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu.”
Lại thêm một đòn chí mạng, Phù Nguyệt thầm nghĩ thà rằng Quý Ngọc Trạch có chút để ý còn hơn, nàng cười gượng một tiếng không nói thêm lời nào.
Sau khi tạm biệt Tiểu Tần, nàng bước qua hành lang ngoằn ngoèo, lòng rối như tơ vò, chẳng biết phải dùng từ nào để miêu tả tâm trạng phức tạp lúc này, chỉ biết rằng xấu hổ đến mức có thể đào được cả một tòa thành.
Duyệt Lê Viện yên ắng không một tiếng động, nàng sợ làm kinh động đến người khác nên động tác đều phải rất nhẹ nhàng.
Chưa kịp vào trong, bất chợt thấy dưới một gốc cây to gần cổng viện có một bóng người cao lớn, Phù Nguyệt giật mình nhưng không dám kêu lớn, chỉ đành hạ thấp giọng hỏi.
“Ai vậy?”
Phù Chính Lâm từ dưới bóng cây bước ra, mượn ánh trăng nhìn đứa con gái về muộn, trừng mắt: “Con đi đâu, có biết bây giờ đã là canh mấy rồi không?”
Áp lực đè nặng, nàng không kìm được mà rùng mình, lắp bắp đáp: “Con chỉ là không ngủ được nên đi dạo quanh viện, không có đi đâu cả.”
Ai ngờ ông nghe xong lại càng giận dữ hơn: “Viện Nương bặt vô âm tín, con còn không an phận, có phải muốn chọc ta tức chết không?”
Từ hoàng cung trở về Quý phủ, Phù Chính Lâm đã biết chuyện của Phù Viện, lòng nóng như lửa đốt, ngồi không yên một chỗ.
Sợ đứa con gái út lại xảy ra chuyện, ông sớm đến đây xem, đảm bảo không có chuyện gì mới có thể an tâm.
Nào ngờ từ chập tối đợi đến nửa đêm vẫn không thấy Phù Nguyệt trở về, nếu không phải nghe gã tiểu đồng ở cổng báo nàng đã về phủ, e rằng ông đã đi báo quan.
Phù Nguyệt ngoan ngoãn nhận lỗi: “Con biết lỗi, xin phụ thân trách phạt.”
Phù Chính Lâm nhìn dáng vẻ ủy khuất cúi đầu của nàng mà không nỡ trách nặng, chỉ phất tay áo.
“Chuyện này ta tạm thời không truy cứu, chờ Viện Nương bình an vô sự rồi hãy nói tiếp, từ hôm nay trở đi con ở yên trong Duyệt Lê Viện cho ta, không được ra khỏi cửa nửa bước.”
Biết thời thế là anh hùng, nàng không do dự gật đầu: “Vâng.”
Hứa là một chuyện, làm thế nào lại là chuyện khác, Phù Nguyệt tự có tính toán trong lòng.
Dạo gần đây mọi chuyện rối ren, Phù Chính Lâm cũng không có thời gian để lo quá nhiều, nhẫn nại khuyên bảo vài câu rồi bỏ đi.
Phù Nguyệt nhìn theo bóng lưng ông dần xa ngáp một cái, mệt mỏi vô cùng chỉ muốn lập tức nằm xuống ngủ.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Nguyệt: "Hắn đồng ý dễ dàng như vậy, chẳng lẽ bị ta làm cảm động rồi?"
Con chim nhỏ chết không nhắm mắt: "Ha ha."