Tôi Trói Định Với Boss Hủy Diệt Thế Giới

Chương 8: Từ giờ em là lớp trưởng

“Nana, cậu đã thức tỉnh rồi?”

Chỉ có mình Mukai Asaka gọi thẳng tên Ryugu Nana. Nhỏ mở to hai mắt nhìn cô, mái tóc đỏ cột đuôi ngựa lắc lư. Bộ dạng nhỏ như đang không thể ngờ tới.

“Đừng ngạc nhiên thế, mọi người đều sẽ thức tỉnh. Mình chỉ thức tỉnh sớm hơn chút thôi.”

Ryugu Nana rất khiêm tốn.

Nanami Orihime nhìn sang cô.

Cô ấy nhớ rõ Ryugu Nana là người sở hữu siêu năng lực Thao Tác Thực Vật giống với cô ấy. Không ngờ Ryugu Nana lại có thiên phú tốt vậy, đã hoàn thành thức tỉnh giống như cô ấy.

Nhưng đây chỉ là nơi bắt đầu thôi, có rất nhiều người khởi đầu giống nhau, nhưng đến kết quả cuối cùng lại khác biệt một trời một vực. Tình trạng ban đầu không nói lên được tất cả.

Chỉ cần cô ấy khắc khổ học tập, nhất định sẽ ném đối phương ra xa.

Cô ấy không phải bông hoa lớn lên trong nhà kính, cô ấy có ý chí kiên định và mục tiêu vô số người không nghĩ ra.

Nanami Orihime không quá chú ý Ryugu Nana.

Miyana Saki rất vui vẻ nói: “Nếu Ryugu-san đã hoàn thành thức tỉnh thì từ giờ em ấy sẽ đảm nhận vị trí lớp trưởng của ban 7 chúng ta nhé. Có ai ý kiến không?”

Tất nhiên là không ai có ý kiến.

Ryugu Nana cũng không từ chối, việc trở thành lớp trưởng có thể dùng để tiếp xúc với các bạn học khác, giúp ích cho việc điều tra thành viên Hắc Mạo.

Chỉ định lớp trưởng xong, Saki cười nói tiếp: “Rồi, chúng ta bắt đầu học thôi. Nội dung hôm nay là dạy mọi người cần chuẩn bị gì trước khi thức tỉnh... À Ryugu-san đã thức tỉnh rồi, chơi điện thoại cũng không sao.”

Các bạn học còn lại: “...”

...

Thời gian trôi đến buổi trưa.

Ryugu Nana và Asaka, Kako tạo thành tổ ba người đi căng tin ăn cơm.

Dọc đường đi Asaka trêu ghẹo Nana, nói linh tinh như - về sau học viện của chúng ta nhờ vào cậu. Nana chỉ cười cho qua chuyện.

Sau khi đi vào căng tin, Asaka càng ồn ào hơn: “Mời khách, mời khách đi Nana!”

“Được thôi, mình mời các cậu ăn bánh mì.”

“Bánh mì nghe keo kiệt quá vậy?”

“Mau xin lỗi bánh mì trong nhà ăn đi, đó là hương vị đã được siêu năng lực đồ chay cường hóa rồi đấy.”

“Ặc...”

Đương nhiên là không phải gặm bánh mì thật.

Nana gọi một phần mì sợi cho mỗi người, nhiều trứng và nhiều thịt hơn, khá phong phú.

Asaka rất vừa lòng với đồ ăn như vậy.

Còn Kako là đại tiểu thư nhưng sẽ không bắt bẻ.

“Nana, cậu có quy hoạch cho tương lai sau khi trở thành siêu năng lực giả chân chính chưa? Muốn làm đầu bếp không?” Câu hỏi của Asaka luôn khiến người ta phải lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Mình đã nói là Thao Tác Thực Vật không làm đầu bếp được.”

“Vậy mục tiêu của cậu là?”

“Mục tiêu của mình là đạt cấp Siêu Việt trong thời gian học và tốt nghiệp sớm.”

“Mục tiêu hay đó, cậu phải cố lên.”

Asaka giơ ngón cái với Nana.

Muốn đạt cấp Siêu Việt trong lúc ở học viện không phải chuyện dễ. Mà muốn tốt nghiệp sớm thì phải đạt cấp Siêu Việt.

Cho dù Nana vừa khai giảng đã thức tỉnh nhưng Asaka biết tốt nghiệp sớm khó như nào, nhỏ không coi trọng Nana nhưng không nói mấy lời khó nghe ra ngoài.

“Ara ara, tốt nghiệp sớm đúng là mục tiêu tốt. Vậy thì ngoài việc dẫn dắt câu lạc bộ vũ đạo cảm nhận vũ đạo chân chính, mình sẽ lập thêm mục tiêu tốt nghiệp sớm.” Đại tiểu thư Kako mỉm cười nhẹ.

“Được đó, vậy tớ cũng lập mục tiêu tốt nghiệp sớm.” Asaka cảm thấy không thể lạc đàn với người khác được.

Tuy chắc chắn không làm được nhưng mọi người đều nói vậy thì nhỏ không thể làm ngoại lệ. Dù sao cuối cùng không chỉ mình nhỏ không thành công.

Nana thấy thế thì cười thầm.

7 năm sau, Nanami Orihime quét ngang toàn thế giới.

Thời gian học 3 năm, đừng nói tới cấp Siêu Việt, Nanami Orihime chắc chắn chắn sẽ vượt xa cấp Siêu Việt. Mà Orihime bay lên cũng đồng nghĩa với cô sẽ bay lên theo.

Nana có loại cảm giác như đã nắm được mọi chuyện trong tay.

Đương nhiên là trong lúc đó cô phải hủy diệt tổ chức Hắc Mạo mới được, đây là mục tiêu chân chính của cô. Một mục tiêu không thể nói cho người khác biết.

...

Sau khi ăn trưa xong, Nana tạm biệt Asaka và Kako. Cô định sang câu lạc bộ nghiên cứu tình yêu một chuyến.

Nana đi vào khu xã đoàn, quen thuộc lên lầu 5. Cô thấy phòng xã đoàn cách cầu thang không xa đang mở cửa.

Phòng cũng không quá lớn, bên trong chứa một cái bàn dài, xung quanh bàn là ghế dựa. Ngoài ra còn có một số tủ và đồ vật chồng chất vào tường.

Nơi này khác với những gì cô tưởng tượng.

“Em là Ryugu Nana à? Vào trong đi.”

Một giọng nói truyền tới từ phía sau.

Nana xoay người theo bản năng, sắc mặt kinh ngạc — Có người ở phía sau cô từ bao giờ? Cô không hề nghe thấy tiếng bước chân.