Trong ánh mắt cười khẽ của Ô Tri bà bà, Thời Duy có phần vụng về dùng tay nhón chút canh thịt, đút cho nàng.
Tô Ngư lập tức há miệng, không kịp chờ mà ăn ngay.
Môi mềm mại chạm vào đầu ngón tay của Thời Duy, khiến tai hắn đỏ bừng trong nháy mắt.
Môi của giống cái... thật mềm.
Tô Ngư đang đói không nhận ra điều gì, chỉ muốn ăn.
Nhưng khi canh thịt vừa vào miệng, biểu cảm nàng lập tức cứng đờ.
Hơi nóng, mùi tanh hôi cùng chút vị máu tanh xộc thẳng vào miệng.
Thịt này...
Chưa chín!!
Gương mặt nhỏ của Tô Ngư nhăn lại, quay đầu định nhổ ra. Nhưng nàng không muốn làm bẩn cái giường đá của Ô Tri bà bà, nên chỉ có thể dùng tay che kín miệng, cố nuốt xuống.
Nàng muốn nuốt, nhưng cổ họng lại phản ứng mạnh mẽ, đẩy thức ăn ra ngoài. Nước mắt nàng bắt đầu chảy dài vì nghẹn, đôi mắt đỏ hoe.
Sắc mặt Thời Duy biến đổi, nhíu mày đưa tay ra, giữ lấy cằm nàng: “Nuốt không được thì nhổ ra tay ta."
Tô Ngư giơ tay đẩy hắn, nhưng không đẩy được, chỉ biết ra sức lắc đầu, còn đầu thì bị hắn giữ chặt.
Ngay sau đó, hắn bóp nhẹ hai bên má nàng.
Tô Ngư không chịu nổi, "ọe" một tiếng, nhổ hết ra tay hắn.
Tô Ngư cảm thấy mình sắp sụp đổ.
Nàng sai rồi.
Với cách nấu ăn ở thế giới thú nhân này, đừng nói một con bò, ngay cả một chút thịt nàng cũng không ăn nổi.
Ô Tri bà bà cũng sững lại vì biến cố này, nhíu mày, bước lên ăn thử chút canh: “Mùi vị không khác gì cả, đây là loại canh mà giống cái và ấu tể thích nhất, sao lại không ăn nổi?"
"Không phải tại canh, là ta... Ta ăn không được nhiều thứ lắm."
Sau khi hoàn hồn, Tô Ngư đỏ mắt, áy náy "nhìn" về phía Thời Duy: “Xin lỗi, ta làm bẩn tay ngươi rồi."
Thời Duy cũng không ngờ nàng không ăn nổi thứ mà giống cái và ấu tể đều thích, cau mày nhìn nàng. Nhưng khi chạm đến đôi mắt đỏ hoe kia, hắn không thể nói lời nặng nề nào.
Hắn cố nén, mãi mới nói: “Không sao. Không ăn được canh, ta đổi thứ khác cho ngươi."
Tô Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Được."
Sợ lại gặp đồ chưa chín, nàng vội nắm tay Thời Duy đang định đi ra: “Ta muốn đồ chín, chín hoàn toàn."
Bàn tay mềm mại của giống cái khiến tai Thời Duy khẽ động, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướиɠ lạ thường, nhưng miệng lại nói: “Biết rồi, đúng là kén ăn. Chắc vì ngươi khó nuôi nên mới bị bộ lạc bỏ lại giữa cánh đồng hoang vu."
Tô Ngư: "..."
Ngươi mà im lặng thì chúng ta vẫn có thể làm bạn.
Sau một hồi rắc rối, cuối cùng Tô Ngư cũng được ăn một bữa thịt nướng nóng hổi, xoa dịu cái bụng đói.
Còn bát canh thịt kia thì vào bụng Ô Hùng, cháu trai của Ô Tri bà bà.
Sau đó Ô Tri bà bà kiểm tra sức khỏe cho nàng, nhíu mày chặt lại: “Cơ thể ngươi rất yếu. Khi a mẫu ngươi mang thai, có lẽ chưa đủ tháng đã sinh ra ngươi."
"Thêm việc nằm trong tuyết lâu như vậy, mấy ngày tới phải dưỡng sức thật tốt."
Bà lại kiểm tra khả năng sinh sản của nàng, lặng lẽ thở dài trong lòng.
Sau đó, bà cẩn thận quan sát Tô Ngư, hỏi nàng:
"Ngươi chắc cũng sắp thành niên rồi nhỉ?"
Tô Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, còn năm ngày nữa là thành niên."
Ô Tri bà bà khẽ mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói: “Với dáng vẻ gầy yếu thế này, sau khi thành niên ngươi nên tìm thêm vài thú phu, nếu không, e rằng không sống được lâu đâu."