Chân Ca Nhi ngược lại rất nể tình, không khách khí chọn cái mình thích, còn ngọt ngào bảo Thái ma ma nhắn lời: "Thay ta cảm ơn mẫu thân."
Tử Tiêu tới thay ca, nghe nha hoàn quét dọn trong viện nói, thiếu phu nhân từ khố phòng mang về rất nhiều vải vóc, làm quần áo mới cho mỗi vị thiếu gia.
Hạ nhân hầu hạ ở Đạm Hoài Viện cũng mỗi người có hai bộ.
"Thiếu phu nhân thật hào phóng, hôm qua đi dập đầu cũng thưởng."
"Trong viện chúng ta có nữ chủ nhân đúng là không giống nhau, hoa trong hoa viên cũng nở càng thêm hồng hào."
Tử Tiêu mới nhớ tới, bốn người bọn họ còn chưa đi dập đầu với thiếu phu nhân.
Vì vậy nhanh chóng đi bổ sung.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nhận được tiền thưởng, quần áo cũng có.
"Sao lại tới chậm như vậy?" Mặc Nghiễn và Quan Kỳ đang chờ bọn họ.
"Đi dập đầu với thiếu phu nhân, thưởng bạc và quần áo." Tử Tiêu nói: "Hai ngươi cũng mau đi đi!"
"Đúng vậy, thiếu phu nhân làm quần áo cho toàn viện, các thiếu gia cũng có, đều là vải mới mang về từ khố phòng."
Bọn họ cũng không phải kẻ kiến thức hạn hẹp.
Nhưng trước kia không có nữ chủ nhân, mọi người thật sự sống rất thô.
"Ai nha, vậy nhanh đi đi." Mặc Nghiễn nói, đều quên nói một tiếng với Thế tử bọn họ cáo lui.
Tạ Uẩn Chi: "..."
Nghe có vẻ Đạm Hoài Viện rất náo nhiệt, chẳng biết tại sao hắn cũng có chút cao hứng theo.
Tử Tiêu bỗng nhiên nói thầm: "Thiếu phu nhân chuẩn bị cho Thế tử chưa?"
Bọn họ đều có, chắc hẳn Thế tử cũng có?
Thế tử cũng phải mặc quần áo, hơn nữa còn rất tốn quần áo.
Thế tử?
Thật ngại quá, Hứa Thanh Nghi thật sự không nghĩ tới phần của Thế tử.
Nàng suy nghĩ, thế tử là thế tử ruột thịt Hầu phủ, lão phu nhân và Hầu gia đang nhìn chằm chằm.
Làm sao lại thiếu quần áo mặc?
Hôm nay theo thông lệ liền mở họp.
Ngày mai phải trở về lại mặt, Hứa Thanh Nghi liền trọng điểm báo cáo chuyện này.
Về phần chuyện quần áo, từ đầu tới đuôi đều chưa từng đề cập.
Mắt thấy nàng sắp đi, Tử Tiêu nóng nảy, hô: "Thiếu phu nhân..."
"Hửm?" Hứa Thanh Nghi dừng bước, hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Tử Tiêu không thể không chủ động nhắc tới một chút, nói: "Thế tử quần áo bốn mùa đều tiêu hao rất nhanh, lần tới ngài nhìn thấy vải vóc thích hợp, cũng có thể làm hai bộ cho thế tử."
A?
Thế tử thật sự thiếu quần áo để mặc?
Cũng được, là phần chuyện của thê tử.
Hứa Thanh Nghi gật đầu nói: "Được, chờ ngày mai trở về, ta lại đi kho xem một chút."
Tạ Uẩn Chi hận không thể bịt miệng Tử Tiêu, nhắc chuyện này với nàng làm gì?
Giống như hắn không có quần áo để mặc.
Cả nhà đều có, hắn muốn có sao?
Ai quan tâm, chăm sóc tốt bọn nhỏ là được rồi.
Hắn thật sự không quan tâm.
"Thiếu phu nhân hai ngày nay quá bận rộn rồi." Minh Ngọc nhìn thấy Hứa Thanh Nghi đi tới đi lui vội vàng, nhỏ giọng thở dài nói: "Chờ lúc rảnh rỗi sẽ tới thân cận Thế tử đúng không?"
Tử Tiêu tiếp lời: "Đương nhiên, thế tử như vậy... Đoán chừng không dễ dàng, làm việc tốt thường gian nan."
Bọn họ đều ngóng trông tiểu chủ tử đến.
Thiếu phu nhân không đến thân cận thế tử, sẽ không có tiểu chủ tử.
Tạ Uẩn Chi còn không biết bọn họ đang đánh đố điều gì.
Chuyện tốt gì mà cứ lằng nhằng... Có chút khó hiểu.
Hắn cũng không cần Hứa Thanh Nghi đến thân cận mình.
Điều này có ý nghĩa gì?
Không đến nói chuyện với hắn, ngược lại cũng được, hắn cũng không phản cảm.
Hứa Thanh Nghi là chủ tử, có thể nghe được càng nhiều tin tức hơn, hắn cũng chỉ có thể nghe được chuyện bên ngoài từ trong miệng đối phương.