Quá Đáng! Phụ Hoàng Thật Sự Gian Lận

Chương 3

Vân Thư từ Ngự Thư Phòng đi ra hai mắt vô hồn không ánh sáng, Ủ rũ héo úa.

Bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, hù đến Thính Tuyết đang chờ ở bên ngoài hai chân mềm nhũn, trực tiếp khuỵu xuống!

“Công chúa, ngài đây là?”

“Không có việc gì."

Vân Thư yếu ớt không còn sức lực mà vẫy vẫy tay, mộng tưởng trở thành cá mặn đã mất đi:

“Chính là phụ hoàng bắt ta từ ngày mai một lần nữa đến thượng thư phòng để đi học.”

“Không phải trước đó Ngài mới ……”

Thính Tuyết nghe thấy tin tức này, trong lòng thật sự rất kinh ngạc, theo bản năng muốn dò hỏi.

Nhìn đến ánh mắt của chủ tử nhà mình, ánh mắt kia nhìn chắm chú lại ngượng ngùng mà cúi đầu:

“Vậy lát nữ trở về nô tỳ sẽ đem bút mực, giấy của ngài mang ra dọn dẹp lại một chút.”

“Ân.”

Vân Thư thuận miệng trả lời.

Thượng thư phòng sao!

Trước khi nàng chưa xuyên qua, trong lúc vô tình ở trên mạng nhìn lịch trình của những đứa trẻ hoàng gia cổ đại được, còn từng bình luận vị hoàng đế này là một tên khốn!

Ngoại trừ những vị hoàng đế tầm thường chỉ biết ăn uống và vui chơi, những người khác đều học tập từ khi còn nhỏ và tiếp tục cho đến khi chết.

Nhân sinh trải qua nam nhân nhìn trầm mặc, nữ nhân nhìn rơi lệ, cẩu nhìn đều đến sợ tới mức ngửa mặt lên trời sủa như điên!

Hiện tại thì tốt rồi, nàng bắt đầu học lúc năm giờ sáng nên 4 giờ rưỡi phải đến Thượng Thư Phòng, cung điện cách xa chút nên ba giờ sáng nàng phải rời giường…… Rốt cuộc cũng đến phiên nàng.

May mắn còn có Lục hoàng tử cùng xui xẻo với nàng .

Vân Thư ch·ết lặng mà nghĩ.

“……”

Đợi chút.

Vân Thư vốn là đi không mau bước chân bỗng dưng dừng lại ——

Lục hoàng tử!

Gia hỏa này, chẳng phải là nam chính trong sách sao, bạo quân trong tương lai, trừ hắn ra thì tổng cộng cũng chỉ có sáu cái huynh đệ, trong đó năm cái đều bị hắn chặt đầu.

Còn lại một vẫn là bởi vì vừa mới sinh ra không bao lâu, đối hắn hoàn toàn không có bất luận cái gì uy hϊếp cho nên mới có thể may mắn sống sót!

Tê……

Lục hoàng tử năm nay đã tám tuổi đi?

Cũng không biết hiện tại có bị biến chật hay chưa……

“Công chúa?”

Thấy chủ tử nhà mình đang đi tới, bỗng nhiên dừng lại bước chân vẻ mặt ngưng trọng, Thính Tuyết thật cẩn thận mà dò hỏi:

“Còn có chuyện gì khác quan trọng sao?”

“Xác thật rất quan trọng.”

Vân Thư phục hồi tinh thần, vội vàng ra lệnh:

“Ngươi đi đến Ngự Thiện Phòng, nói với họ bản công chúa yêu cầu một ít sữa bò cùng caramel, nếu có bột sắn thì càng tốt.

Sau đó lại đến Nội Vụ Phủ đi lãnh một chút lá trà khô trở về, bổn cung phải làm trà sữa!”

Ngự Thư Phòng không chỉ có thái phó nhìn chằm chằm, bên cạnh còn có một trái bơm hẹn giờ là Lục hoàng tử.

Làm trò trước mặt bọn họ, Vân Thư nhưng không có biện pháp yên tâm mà “Nhắm mắt dưỡng thần” để cho ý thức tiến vào trong biệt thự.

Nàng chỉ có thể nghĩ ra cách pha trà sữa xuất hiện một cách hợp lý, để vừa an ủi được trái tim mỏng manh đang đau đớn vì phải bắt đầu đi học lại sau khi xuyên thời gian.

……

Thính tuyết làm việc hiệu suất vẫn là tương đương không tồi.

Vân Thư chậm rì rì mà đi bộ hồi Phượng Dương Cung không bao lâu sau, Thính Tuyết liền mang theo đồ vật nàng muốn trở lại.

Sữa bò, caramel, lá trà, không có bột sắn.

“Đầu bếp của Ngự Thiện Phòng nói hắn chưa từng có nghe nói qua bột sắn."

"Hắn còn hỏi nô tỳ bột sắn trông như thế nào, ăn vào thì có hương vị gì, nhưng nô tỳ cũng không biết.”

Thính Tuyết một bên nhanh nhẹn đem bình đựng đầy sữa bò lấy ra, đặt tới trước mặt Vân Thư một bên tò mò mà dò hỏi:

“Công chúa, bột sắn rốt cuộc là cái gì vậy?”