Vứt lại mấy lời đó, Lục Lệ quay lưng bỏ đi.
Lục Nghiêu loạng choạng bước xuống giường.
Chú Bình hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh, mặt đầy vẻ không tán đồng: “Cậu chủ, bây giờ cậu nên nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lục Nghiêu lắc đầu, từ từ đi đến tủ quần áo, lấy ra bộ đồ mới thay vào, cười nói: “Chú Bình, có những chuyện mình phải giải quyết.”
Chú Bình ngẩn ra, chỉ cảm thấy nụ cười của cậu chủ có gì đó rất khác. À không, không phải nụ cười khác, mà dường như cả người cậu chủ hôm nay đều khác.
Trong lúc ông ấy thẫn thờ, Lục Nghiêu đã ra khỏi phòng.
Thư phòng.
Lão gia nhà họ Lục là Lục Thành Cương sắc mặt khó chịu vào thẳng vấn đề, trực tiếp tuyên bố kết quả xử lý vụ việc mà cư dân mạng gọi là “bê bối nɠɵạı ŧìиɧ”.
“Con không cần đến học viện Thiên Huyền nữa. Nhưng con còn nhỏ, vẫn phải đi học. Ông đã sắp xếp cho con vào học viện Thiên Xu ở thành phố Du Châu. Đợi vài ngày nữa, khi nào con khỏe rồi hãy xuất phát tới đó.”
Học viện Thiên Xu cũng là một học viện huyền học, cùng với học viện Thiên Huyền là một ở phương Nam, một ở phương Bắc. Đừng thấy cả hai đều có chữ “Thiên”. Thiên Xu là ngôi sao đầu tiên trong chòm sao Bắc Đẩu, còn Thiên Huyền chỉ là âm gần giống với ngôi sao thứ hai trong chòm Bắc Đẩu, nhưng địa vị của hai nơi khác xa nhau.
Thiên Huyền hiện nay là học viện số một trong giới huyền học, địa vị ở toàn quốc còn vượt qua cả đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa. Thiên Xu thì chỉ là một trường hạng ba, danh tiếng kém xa so với Thiên Huyền.
Lông mi của Lục Nghiêu khẽ rung, ngước nhìn Lục Thành Cương đang ngồi trên cao: “Vậy còn suất học ở Thiên Huyền thì sao?”
Câu hỏi này làm Lục Thành Cương khó chịu: “Dĩ nhiên là để cho em trai của con đi. Tư chất của Lệ nhi không cần ông nói thì con cũng biết rõ, nó giỏi hơn con nhiều. Nếu trước đây là nó vào học viện Thiên Huyền, bây giờ chắc đã có tư cách thiên sư cấp sơ rồi.”
Trong lòng Lục Nghiêu cười khẩy, hay lắm, hay lắm.
Thiên Huyền không phải nơi dễ vào, hoặc phải dựa vào năng lực để thi vào, nhưng quá trình kiểm tra rất nghiêm ngặt. Còn có một cách khác, đó là thông qua suất học đặc biệt. Suất học của nguyên chủ là do cha mẹ đã dùng huân công đổi lấy.
Nhưng giờ đây, cha mẹ mới qua đời nửa năm…
Lục Nghiêu suýt nữa thì bật cười. Nghĩ đến kiếp trước của mình, gia thế khủng khϊếp, thân phận cao quý, lại còn là đệ tử thân truyền duy nhất của chú Út, được mọi người cưng chiều, anh chưa từng phải chịu ấm ức như thế này.
“Thế nào, con có ý kiến à?”
Vài chữ đơn giản, nhưng từ miệng Lục Thành Cương nói ra lại mang theo uy nghi và cảnh cáo rõ ràng.
Lòng Lục Nghiêu khẽ run, cúi đầu, ánh mắt lóe lên: “Con không có ý kiến.”
Sắc mặt Lục Thành Cương dịu lại, dù sao cũng là cháu của mình, nếu không vì nhà họ Lục, ông ta cũng không cần phải làm đến mức này.
“Vậy thì tốt. Con từ nhỏ đã ốm yếu, về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Ông nội, con muốn đến trường một chuyến.”
Lục Thành Cương nhíu mày.
Lục Nghiêu lại nói: “Con muốn có đầu có đuôi. Năm xưa người vào trường là con, bây giờ con đi, cũng nên tự mình đến làm thủ tục. Hơn nữa con gây ra rắc rối trong trường, theo lý theo tình, con nên đến xin lỗi những thầy cô đã dạy dỗ và quan tâm con trong hai năm qua.”
Lục Thành Cương sững sờ, nhìn chằm chằm vào Lục Nghiêu, như thể muốn tìm ra điều gì đó từ khuôn mặt của anh. Nhưng đáng tiếc, Lục Nghiêu vẻ mặt tự nhiên, không hề có chút khác lạ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin