Mỹ Nhân

Chương 7: Nhờ Tứ ca

Trận tuyết lớn kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng ngừng rơi, Văn Thù bị tiếng "soàn soạt" quét tuyết đánh thức, nàng mặc quần áo xong đi ra khỏi phòng thì thấy mặt trời đã lên cao, tuyết cũng vừa tan, ánh ban mai phủ lên lớp tuyết một tầng mạ vàng, nhìn thôi cũng thấy tâm trạng tốt hơn vài phần.

Lan ma ma đang làm bữa sáng trong bếp nhỏ, Văn Thù liền cầm chổi cùng Nguyệt Lộ quét tuyết, đập băng trên mái hiên, nàng chưa bao giờ cho mình là tiểu thư khuê các cao quý, nàng xem Lan ma ma và Nguyệt Lộ như người thân, ở trong vùng trời riêng biệt của Lan Uyển, sống cuộc sống của riêng mình.

Bữa sáng ăn cháo cải thìa, một quả trứng vịt muối, cải thìa là do Lan ma ma trồng trong sân, trứng vịt muối thì lấy từ nhà bếp lớn, tuy rằng Hầu phu nhân không ưa nàng, nhưng chung quy cũng không để người ta bỏ đói nàng, chỉ là ăn uống kém hơn người khác một chút mà thôi.

"Ma ma, còn đường cát đỏ không?" Văn Thù ăn sáng xong, đeo túi sách lên lưng.

Lan ma ma chỉnh lại vạt áo cho nàng, đáp: "Còn một ít."

Văn Thư liền nói: "Con muốn ăn bánh ngọt, ma ma làm cho con nhé."

Có việc nhờ vả người ta thì không thể nào đi tay không, bánh ngọt do Lan ma ma làm ngọt mềm thơm ngon, rất đáng để mang đi biếu.

Lan ma ma đồng ý ngay, Văn Thù liền ra khỏi cửa đi đến Thiện Tập đường.

Vĩnh Bình hầu hiện giờ có tám người con, ba người con vợ cả, năm người con thứ, còn có một số con của vợ lẽ và con cái của họ hàng gửi nuôi trong phủ, ví dụ như cháu trai của Triệu di nương đã sống ở Hầu phủ hai năm rồi, con cái đông đúc, trong phủ bèn mở lớp học tại nhà, mời họ hàng xa của Hầu phu nhân là Chương phu tử đến dạy học, hài tử trong phủ đến bảy tuổi thì vào Thiện Tập đường theo tiên sinh học bài.

Nhưng Văn Thù đã bảy tuổi rồi, Hầu phu nhân lại không cho nàng vào Thiện Tập đường, nàng cũng mạnh dạn đề cập qua, Hầu phu nhân liền nói thân thể nàng yếu ớt, đọc sách hại sức khỏe, không nên vào học đường sớm như vậy.

Nhìn nàng quả thật gầy yếu hơn những đứa trẻ khác, ngay cả bát đệ nhỏ hơn nàng cũng cao hơn nàng, khỏe mạnh hơn nàng, nhưng nàng gầy yếu là vì sao? Ăn không ngon, mặc không ấm, còn thường xuyên bị bắt nạt, thân thể sao có thể tốt được.

Văn Thù hiểu rõ đây chỉ là lời nói thoái thác của Hầu phu nhân, phụ thân lại không có ở phủ, nàng chỉ có thể nghĩ cách khác.

Vừa đúng lúc trước đó, tổ mẫu muốn về nhà mẹ đẻ tế tổ, muốn dẫn theo một đứa cháu đi cùng, Tích Châu đường xá xa xôi, trên đường xe ngựa xóc nảy, hơn nữa Tích Châu gần biên giới, trước đây còn từng giao chiến với nước Sở, không được coi là yên bình, đều là những đứa trẻ được nuông chiều từ bé, người khác không muốn đi, Văn Thù liền xung phong nhận việc, cùng tổ mẫu đi một chuyến đến Tích Châu.

Đi một quãng đường dài như vậy, quả thật khiến Văn Thù chịu không ít khổ sở. Đi đường thủy bị say sóng khiến nàng nôn ọe gần nửa tháng, ngồi xe ngựa thì mông tê dại, còn gặp nguy hiểm suýt mất mạng, nhưng nàng chưa từng kêu than mệt mỏi. Lúc trở về, nàng chọn lúc tổ mẫu vui vẻ để xin bà việc này, có tổ mẫu mở lời, Hầu phu nhân cũng khó mà ngăn cản, Văn Thù cũng có thể vào Thiện Tập đường học tập như những đứa trẻ khác.

Nhưng vào học đường rồi, nàng mới biết mình kém người khác không chỉ một chút, nàng không sợ hiện tại kém hơn người khác, nàng chỉ sợ bị Chương phu tử bắt lỗi, mách với Hầu phu nhân, không cho nàng ở lại học đường nữa.

Hiện tại, Tứ ca là hy vọng duy nhất của nàng, nàng phải nắm bắt cơ hội này!

Khi Văn Thù đến Thiện Tập đường vẫn chưa có ai khác, nàng ngồi một mình ở bàn cuối cùng. Có lẽ vì hôm qua mới trêu chọc nàng, hôm nay không ai để ý đến nàng, êm đềm cho đến khi tan học.

Chương phu tử chỉ dạy đến giữa trưa thì tan học, buổi chiều tự ôn bài, nhưng Văn Thù không hiểu lắm những gì phu tử dạy, việc cấp bách là viết cho xong "Tam Tự Kinh" đã.

Vì vậy, sau khi ăn trưa xong, Văn Thù mang theo bánh ngọt và quýt mật, cầm theo ô giấy dầu đi đến Bắc uyển.

Tuyết và gió đã ngừng, có nắng chiếu, nhưng cũng không ấm hơn hôm qua là bao, tuyết bắt đầu tan, đường hơi lầy lội, may mà hôm nay Văn Thù đi một đôi ủng da dê còn tám phần mới, nếu không thì e là giày tất đều ướt hết.

Đẩy cửa Bắc uyển cũng giống như hôm qua, Văn Dực ngồi trước bàn đá, cầm bút vùi đầu không biết đang viết cái gì.

Tuyết chất đống trong sân, dưới mái hiên từng cây băng nhọn như thanh kiếm treo lơ lửng.

"Tứ ca, muội đến trả ô." Văn Thù bước vào, nhìn thấy bên cạnh bàn đá có một hộp đựng thức ăn hơi cũ kỹ, đây hẳn là thức ăn mà nhà bếp lớn thường ngày đưa tới, không thể so sánh với đồ ăn Tam ca đưa tới.

Thời tiết lạnh lẽo, nhà bếp lớn cách Bắc uyển xa như vậy, thức ăn đưa tới sợ là đã nguội hết rồi.