Thiếu niên áo xanh gật đầu như đã hiểu: “Đồ đệ của Hứa trưởng lão Yên Hà Phong? Ngươi sợ? Đừng lo, cũng chẳng phải là nhân vật gì ghê gớm đâu."
Lời đe dọa của Lý thiếu gia, có vẻ như hắn đã nghe thấy.
Tô Lục khó khăn mở miệng: “…Không phải là nhân vật ghê gớm? Ý là nói là biểu ca của hắn hay là Hứa trưởng lão?"
Thiếu niên áo xanh mỉm cười nhẹ, nhưng không nói gì.
Cảm giác nóng cháy trong cơ thể Tô Lục từ từ biến mất, nàng cũng không còn muốn lại gần đối phương nữa, thay vào đó là một cơn đau như bị kim châm, lan tỏa khắp cơ thể.
Cảm giác đau đớn ấy lan ra từ ngực, như thể có những mũi kim sắc bén đâm vào da, lộn xộn trong máu thịt.
Đau lắm.
Nhưng có thể chịu đựng.
Hơn nữa lần trải qua này cũng có thể coi là một điều tốt.
Ít nhất nàng đã biết, chỉ cần nàng vượt qua giai đoạn đầu, không tiếp xúc với người khác khi phát bệnh, thì sẽ không rơi vào trạng thái mơ màng, chỉ biết cầu xin quan hệ xá© ŧᏂịŧ.
Chỉ cần chịu đựng cơn đau tra tấn này.
Dù sao thì, vẫn tốt hơn là mất trí.
Tô Lục đau đến mức hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy cơ thể mình đã bị đâm chằng chịt, không có chỗ nào không đau.
"Sắc mặt khó coi như vậy, ngươi thực sự muốn xuống núi à?"
Thiếu niên áo xanh nhẹ nhàng nói: “Dù ngươi có thật là yêu quái đi nữa, cũng không nên vì người ta bảo ngươi là yêu quái mà muốn rời đi chứ, nếu không chẳng phải là tự nhột à?"
Tô Lục: "?" Vãi.
Tô Lục: "Ta chỉ không muốn ở chung với tên họ Lý."
Thiếu niên áo xanh cười nhẹ một tiếng: “Ngươi thật sự quá coi thường tiên môn rồi, Lãng Sơn rộng lớn như vậy, tiên tông bốn phong năm đường, dù các ngươi chung một môn, nhưng chỉ cần không phải cùng một sư phụ, thì vài tháng cũng chưa chắc đã gặp một lần."
Hắn dừng lại: “Nếu tư chất ngươi đặc biệt kém, có thể còn cơ hội rời đi, còn không thì, chưa từng có ai đến rồi lại đi được. Sau này khi ngươi tu luyện thành công, tự nhiên có thể ra ngoài, đó là chuyện khác."
Tô Lục lắc đầu: “Được, có lời của người, ta biết sẽ không phải gặp phải người như vậy thường xuyên, thế là đủ rồi, ta đương nhiên vẫn muốn ở lại."
Mới là lạ!
Thiếu niên áo xanh nhướng mày: “Vậy thì tốt."
Tô Lục không nói thêm gì nữa.
"Xếp hàng! Đứng thành một hàng!" Tiếng hô từ phía trước truyền đến.
Một tu sĩ mặc áo trắng đi xuống bậc thang, gọi mọi người trong đại sảnh: “Bắt đầu xếp hàng từ phía này!"