Khi Đoàn Nhạn xuất hiện, vừa đúng lúc thấy nàng khóc với đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ động lòng người, đột nhiên kinh vi thiên nhân*.
*Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy; kinh động như gặp thiên nhân.
Hắn có thực lực vượt trội, không cần phải kiêng dè, lập tức đưa nữ chính đi.
Thực ra, hắn cũng không có ý định làm gì với nữ chính.
Dù sao, nàng cũng không nói rõ ràng, thấy nàng sắp khóc không còn sức, Đoàn Nhạn chỉ muốn đưa nàng đến một nơi khác, đợi nàng bình tĩnh lại rồi mới tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ai ngờ khi ở một mình trong phòng, nữ chính lại bất ngờ phát bệnh, không tỉnh táo nhào tới hắn.
Diễn biến tiếp theo... fờ... ai cũng hiểu.
Dù phát sinh quan hệ cũng không sao, nhưng điều quan trọng là sau khi nữ chính mất trí, đôi mắt chuyển màu, đặc điểm bán yêu bị lộ, từ đó bị giam giữ bên cạnh hắn, còn phải trải qua vô vàn tình tiết ngược tâm ngược thân đầy máu chó.
Tô Lục: “… …”
Nàng và Tô Lục có tính cách khí chất hoàn toàn khác nhau.
Tuy nhiên, vừa rồi diễn hơi quá đà, có thể thấy mắt nàng hơi đỏ, có lẽ trông cũng khá tội nghiệp.
Đoàn Nhạn vẫn đang nhìn về phía này, không rời mắt.
Ánh mắt hắn không có bất kỳ cảm xúc nào rõ ràng, như thể chỉ vô tình liếc qua, nhưng lại không chịu quay đi, cứ liên tục chăm chú nhìn nàng.
Tô Lục hơi nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn hắn, nhưng vẫn cảm thấy như có một mũi kim châm vào lưng.
Không được.
Nàng quay mắt, chợt nghĩ đến điểm then chốt.
Trong sách viết rất rõ ràng, Đoàn Nhạn vốn dĩ không hề quan tâm đến những tranh chấp thấp kém này, nhưng lại bị dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối của nàng làm cảm động, vì vậy mới ra tay đưa nàng đi.
Có thể đó là lòng trắc ẩn, cũng có thể là một loại sở thích nào đó.
Vậy thì hãy để hắn mất hứng đi.
Tô Lục hít sâu một hơi, nhìn về phía Lý thiếu gia vừa mới nói những lời hung dữ, đồng thời cầm lên một cái ghế xếp từ bàn bên cạnh.
Chỉ trong giây lát, nàng đã phang cái ghế vào đầu Lý thiếu gia.
“Ngươi đã vu khống ta là yêu quái, còn đứng đây nói năng hống hách?! Hôm nay ta sẽ không để ngươi yên đâu, đồ khốn kiếp!”
Lý thiếu gia nằm mơ cũng không ngờ Tô Lục lại dám ra tay ở đây, vì vậy hắn hoàn toàn bất ngờ, bị đánh cho máu chảy đầy đầu.
Chờ hắn lấy phản ứng lại, dưới sự khϊếp sợ và tức giận, cũng lập tức trả đòn.