Cô không nói nhiều, dù sao vòng tay giám sát của mọi người vẫn chưa được tháo ra.
Nhưng, ngay khi quyết định dùng cách này để kéo dài thời gian, An Tình đã nghĩ xong phải làm thế nào để đối phó với cuộc thẩm vấn sau khi trở về căn cứ.
Thế giới này, tính đến thời điểm hiện tại, theo ký ức của nguyên chủ, chỉ có duy nhất một căn cứ an toàn. Về phía bên kia thế giới có còn căn cứ nào khác hay không thì cô không rõ, nhưng ít nhất trong phạm vi họ có thể khám phá, chỉ có căn cứ này.
Hơn nữa, đến nay đã một trăm năm sau tận thế, vẫn chưa có căn cứ nào khác liên lạc được với căn cứ này.
Điều đó có nghĩa là, nếu An Tình muốn lấy hàng hóa trong siêu thị ra bán để đổi lấy điểm hạnh phúc, thì chỉ có thể thực hiện trong phạm vi căn cứ này. Nhưng bao nhiêu năm qua, căn cứ vẫn không thể nghiên cứu ra được thực phẩm có thể ăn, trong khi cô lại có thể đột ngột lấy ra được, phải giải thích thế nào đây?
Lương thực là thứ dù có lén lút đưa cho người khác cũng rất dễ bị phát hiện.
Thay vì đến lúc đó bị vạch trần mà không thể giải thích, chi bằng biến bị động thành chủ động, chính cô tự tiết lộ rằng mình có một năng lực đặc biệt.
Trong ký ức của chủ cũ, lãnh đạo cao nhất của căn cứ là một người rất tốt.
Ông ấy rất gần gũi với dân, các chính sách đưa ra đều cố gắng đảm bảo quyền lợi cho số đông, nhờ vậy căn cứ mới có thể duy trì được sự hòa hợp như hiện tại, không rơi vào tình trạng phân cấp giai tầng.
An Tình cẩn thận hồi tưởng về vị lãnh đạo trong trí nhớ của nguyên chủ, cảm thấy người này có thể tin tưởng được.
Tuy nhiên, chuyện này ít nhiều vẫn có phần mạo hiểm. Dù sao, biết người biết mặt nhưng khó biết lòng, huống hồ nguyên chủ không phải người có thể tiếp xúc với lãnh đạo thường xuyên.
Chỉ là, bây giờ cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngón tay An Tình khẽ co lại bên hông, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi vì căng thẳng, cô hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.
"Đừng lo lắng, tôi ở bên cạnh cô đây."
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến An Tình sững sờ, cô quay đầu lại, liền thấy một con mèo lông dài tuyết trắng không biết từ lúc nào đã ngồi trên vai cô. Cơ thể nó quấn quanh cổ cô, cả con mèo trông như một chiếc khăn lông mềm mại. Đôi mắt dị sắc xinh đẹp lấp lánh, trong veo nhìn cô đầy vẻ dịu dàng.
Toàn thân An Tình cứng đờ, theo phản xạ nhìn về phía Vương Nguyên và những người khác.
"Bọn họ không thấy tôi đâu, cô không cần lo. Đúng rồi, cô là chủ nhân của tôi, có thể giao tiếp với tôi bằng suy nghĩ đấy."
Chiếc đuôi lông xù của con mèo rủ xuống trước ngực cô, nhẹ nhàng đong đưa.
"Sao vậy?"
Lâm Âm nhận ra ánh mắt khác thường của An Tình, cô ấy nghiêng đầu nhìn cô, giọng có chút lo lắng.
Thấy vẻ mặt cô ấy không có gì khác thường, An Tình âm thầm thở phào, lắc đầu: "Không có gì."
Nhưng có 001 ở bên cạnh, quả thật khiến cô an tâm hơn một chút.
Rất nhanh, cả nhóm đi tới tòa nhà trung tâm.
Khu vực làm việc của Trung tâm An Ninh nằm ngay lối rẽ bên trái sau khi vào cửa.
Vì đang là giờ nghỉ trưa nên văn phòng không có nhiều người, chỉ có một nhân viên trực ban.
Người trực ban – Kim Đào – đang tự tiêm một ống dung dịch dinh dưỡng, sau đó mở chiếc hộp mang theo bên người, lấy ra một đoạn rễ cây bỏ vào miệng nhai.
Rễ cây này đã qua xử lý tại viện nghiên cứu, tất cả độc tố và nước đã bị loại bỏ, chỉ còn lại một đoạn rễ khô cứng như gỗ.
Vì thực vật biến dị và dị thú hoành hành dữ dội, loài người nhanh chóng rơi vào tình trạng thiếu hụt lương thực. Động thực vật sau khi biến dị đều chứa độc tố cực mạnh, hoàn toàn không thể ăn được.