“Đúng vậy, nhưng hiện tại cô chỉ có 10 điểm hạnh phúc, vì vậy hãy chọn người thật kỹ. Không phải ai cũng dễ dàng có được cảm giác hạnh phúc từ thức ăn đâu.” Chú mèo lông dài nhắc nhở.
An Tình hiểu ý nó, nhưng cô nghĩ, với cuộc sống khó khăn của những người ở đây, chỉ cần ăn được mì gói thôi cũng đủ để họ cảm thấy hạnh phúc rồi.
“À, suýt nữa thì quên, hiện tại cô cần phải giải quyết một rắc rối lớn đã.” 001 nhảy khỏi đùi cô, quay lại nhìn cô.
An Tình nghi hoặc: "Rắc rối lớn gì?"
001: “Là thế này, cô xuyên không đến đúng thời điểm chủ nhân cơ thể này đã cùng đồng đội rời khỏi căn cứ, đang trên đường làm nhiệm vụ.”
An Tình ngây người, sau đó mở to mắt: “Cái gì?!”
Giọng cô bất giác cao lên, thậm chí vỡ giọng.
Không thể trách cô quá kích động, bởi vì, thời điểm mà chủ nhân cơ thể này tử vong chính là trong khi làm nhiệm vụ.
“Đừng kích động, các cô vẫn chưa vào khu rừng rậm đâu. Hãy nghĩ cách ngăn đội của cô không tiến vào đó.” 001 thong thả liếʍ lông trên móng, nói một cách chậm rãi.
An Tình thì không thể bình tĩnh nổi, cô lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, "Bây giờ đã đi đến đâu rồi? Làm sao tôi có thể ra ngoài?"
001: “Bình tĩnh nào, sau đó chỉ cần nghĩ đến việc muốn ra ngoài là được.”
An Tình hít một hơi sâu, ép mình bình tĩnh lại.
Ngay khi cô nghĩ tới chuyện đó, trước khi mở mắt ra, cô đã cảm thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe rung lắc.
Đầu hơi đau, cô đưa tay xoa trán, nhìn quanh.
Đây là chiếc xe có khả năng phòng vệ mạnh nhất trong căn cứ hiện tại, tốc độ xe có thể đạt đến 500 km/h, trong xe có tổng cộng sáu ghế, gồm ghế lái, ghế phụ, và hàng ghế thứ hai hai bên, cuối cùng là hàng ghế thứ ba.
Giữa hàng ghế thứ hai và thứ ba có một không gian rộng, khoảng hai mét, nói cách khác chiếc xe này rộng hơn rất nhiều so với các loại xe mà cô từng biết.
Phía sau hàng ghế thứ ba còn có một khoảng dài tầm ba, bốn mét.
Xe lớn thế này là để chứa những phần gốc rễ thực vật hoặc máu thịt động vật mà họ thu thập được.
Trong đó còn đặt vài thùng chứa các vật tư chiến đấu, gồm súng đạn, các loại vũ khí cận chiến, và một số hộp rỗng để thu thập dịch cây hoặc máu động vật.
Những người trong xe rất xa lạ, nhưng sau khi tiếp nhận ký ức của chủ thể, cô lại cảm thấy rất quen thuộc và gần gũi.
Phía trước là đội trưởng của đội họ, Vương Nguyên, nam, ba mươi ba tuổi.
Ghế phụ lái là bác sĩ của đội — Bình Tịnh Khê, nữ, ba mươi tuổi.
An Tình ngồi ở hàng ghế thứ hai, bên phải tay cô, cách hai mét là một nữ thành viên khác trong đội, Lâm Âm, hai mươi chín tuổi.
Phía sau là hai người đàn ông, Thạch Thư hai mươi sáu tuổi và Giang Viễn hai mươi bảy tuổi.
Đội của họ có ba nam, ba nữ, đều là những người có kinh nghiệm dày dặn, từng ra ngoài chiến đấu nhiều năm.
Chỉ ngoại trừ chủ nhân cơ thể này.
An Dĩ Tình năm nay hai mươi hai tuổi, bắt đầu ra ngoài làm nhiệm vụ từ năm mười tám tuổi, năm nay mới chỉ vừa tròn bốn năm, là thành viên trẻ nhất, thiếu kinh nghiệm nhất trong đội, và cũng được các đồng đội chăm sóc nhiều nhất.
An Tình nhìn những người thân quen với chủ thể xung quanh, lòng cô như được sưởi ấm, cô cảm nhận rõ tình cảm gần gũi và sự tin tưởng mà chủ thể dành cho họ.
“Có chuyện gì sao? Tiểu Tình, mặt tôi có gì à?” Thạch Thư ngồi ngay sau cô, thấy cô nhìn mình chằm chằm thì ngạc nhiên vươn tay lên sờ mặt mình..