Nữ Phụ Ác Độc Trái Ôm Phải Ấp

Chương 7: Kiêu kỳ khó chiều

Thiếu nữ nhàn nhạt trả lời hệ thống:

"Không cần, tôi tự biết phải làm gì, dù sao cũng không lệch khỏi cốt truyện được."

Có đầy cách sắm vai nhân vật nữ phụ ác độc, việc giả bộ yếu đuối nghe lời sẽ là con dao hai lưỡi, vừa tổn mình vừa hại người mà lại không chắc chắn có hoàn thành nhiệm vụ được hay không.

Lúc này hệ thống không hề biết năng lực của ký chủ mình chọn xuất sắc như thế nào, Phách Nguyệt là mặt trời còn đám đàn ông chỉ là hành tinh quay xung quanh thôi.

Mà đã là mặt trời thì gay gắt một tí những thứ phụ thuộc vào nó vẫn si cuồng không dứt ra được.

Đôi mắt trong sáng hiện lên vẻ không vui:

"Chiều cao không đủ, ghế quá cứng, ai thèm ngồi chứ?"

Lông mi cong vυ't, mỗi lần chớp động đều xinh đẹp như bướm vẫy cánh, làn da nõn nà không có khuyết điểm pha lẫn chút hồng nhạt tươi tắn, môi nhả khí thơm tho ấm nóng, mái tóc suôn mượt bay nhẹ trong gió.

Thanh thuần không mất sự yêu kiều vũ mị, giống như châu ngọc quý giá luôn làm người ta phải nâng niu chiều chuộng.

Người đàn ông chưa bao giờ có cảm giác trái tim đập như muốn nổ tung thế này, đôi mắt không muốn dịch đi dù chỉ một chút, luồng máu nóng sôi trào, đầu óc luôn tỉnh táo nhanh nhạy bỗng ngẩn ngơ vài phút.

Bàn tay dày rộng khớp xương rõ ràng lại lấy một chiếc ghế thư giãn chất liệu gỗ đinh hương.

Với thiết kế dạng lưới mỏng nhẹ ở phần tựa lưng, nó giúp người sử dụng cảm thấy thông thoáng thoải mái, mùi hương dịu nhẹ tự nhiên, không chỉ thế, vào mùa hè ngồi lên nó sẽ nhận ra nó mịn màng mát mẻ như thế nào.

Hắn lúi húi một lúc, cuối cùng áy náy nói:

"Thật xin lỗi vì không thể cho em ngồi một chiếc ghế mềm mại."

Giờ đặt lông cừu lên sẽ nóng bức, dùng sofa cũng chẳng khác là bao, lần đầu tiên người đàn ông hối hận vì không thu thập những vật dụng ưu tiên sự đẹp đẽ thoải mái.

Môi nhếch nhẹ, Phách Nguyệt ngạo mạn hất cao cằm, tình nguyện đứng chứ không ngồi lên cái ghế bản thân không hài lòng.

Không biết phải làm thế nào, bắt đầu luống cuống cầm nước với thức ăn ra.

Mọi người tiếp tục trợn mắt há hốc mồm nghe thiếu nữ phán xét:

"Nước lạnh, đồ ăn đóng gói, anh muốn tôi đau bụng đúng không?"

Lúc này chắc là tức giận thật, nửa ánh mắt cũng không bố thí cho người đàn ông, cồm cộp giày búp bê đi sang chỗ sạch sẽ hơn, ngón tay đẹp đẽ chỉ chỉ:

"Rửa sạch sàn, không thấy chỗ này bẩn sao, vô dụng thế này mà muốn biết tên của tôi? Chờ đến kiếp sau đi!"

Duyên dáng ngọt ngào làm gì cũng cảnh đẹp ý vui không người nỡ lòng trách móc, nhưng càng xem năm người đàn ông còn lại càng thấy Phách Nguyệt có chút kiêu kỳ khó chiều, chắc trên đời chẳng còn ai có năng lực khiến thiếu nữ hài lòng đâu.