Tiểu Trong Suốt Câu Hệ [Xuyên Nhanh]

Chương 5.3: Tiểu trong suốt nhát gan trong truyện vườn trường (5.3)

Thấy thiếu nữ lên xe buýt xong, tươi cười trên mặt Thịnh Lâm chợt biến mất, xoay người dùng ánh mắt nặng nề nhìn vào anh bạn thân đằng sau.

Chu Hưng Dật không hề phát giác ra sự tức giận của bạn tốt, mãi đến lúc xe buýt biến mất khỏi tầm mắt thì đôi mắt đào hoa ẩn tình ấy mới đặt ở trên người bạn tốt, “Làm sao thế, A Lâm?”

Thịnh Lâm nhíu mày nhìn anh ta.

Người như bọn họ khi đi ra ngoài chưa bao giờ sẽ phải đi một mình, tài xế và vệ sĩ do Thịnh gia sắp xếp ở ngay gần đó, chỉ cần một cuộc điện thoại, chưa đến vài phút đã có thể gọi đến rồi.

Cho nên căn bản không tồn tại tình huống không có xe để đưa Oái Oái về nhà như thế được.

Chuyện này anh biết rõ, cả A Dật cũng biết.

Nhưng mà anh ta vẫn cố tình nói câu đó ra.

Đây là đang giải vây cho cô gái…… Hay là, không muốn để anh đưa cô ấy về nhà?

Cho dù là cái nào cũng đều làm Thịnh Lâm có phỏng đoán không mấy tốt đẹp.

Bạn tốt mười mấy năm nên đều hiểu biết rõ tính cách của nhau, mặt ngoài Chu Hưng Dật cười nhiệt liệt bao nhiêu thì nội bộ lạnh nhạt bấy nhiêu, cậu ta chưa bao giờ là một người sẽ giải vây cho người khác……

Thịnh Lâm lắc đầu, anh giấu sự đề phòng trong mắt đi rồi xoay người đi về phía của tài xế Thịnh gia.

Đối mặt với sự lạnh nhạt bất chợt của bạn tốt, Chu Hưng Dật không thèm để ý chút nào, cắm hai tay vào trong túi, tóc đen bị gió thổi nhẹ qua vài sợi, anh ta cười gật gật đầu với hai vị bạn tốt còn lại rồi cũng đi về một hướng khác.

Đã sắp đến chạng vạng, mặc dù mặt trời còn chưa lặn xuống hoàn toàn nhưng đèn hai bên ven đường cũng đã sáng lên, chiếu lên người qua đường tạo thành bóng đen thật dài.

Diệp Vân Mộc nhìn về phía Liễu Dao vẫn đang im lặng không nói gì, “Bạn học Liễu, để tôi đưa cậu trở về vậy.”

Liễu Dao cũng không từ chối, “Tốt, phiền bạn học Diệp rồi.”

Diệp Vân Mộc nhìn về phía Thẩm Hoài đứng bên cạnh, ánh mắt Thẩm Hoài vẫn đặt ở nơi xa như trước rồi chỉ nói nhạt nhẽo, “Hai người về trước đi.”

Cái kia phương hướng, là vừa rồi giao thông công cộng rời đi phương hướng......

Ánh mắt Diệp Vân Mộc hơi lóe lên, gật đầu rồi dẫn Liễu Dao đi vào xe nhà mình, hôm nay anh ta tự mình lái xe ra cửa nên cũng không mang tài xế.

Liễu Dao ngồi ở trên ghế phụ nhìn cảnh phố đang lùi về phía sau không ngừng, hơi tò mò nói: “Các cậu không phải mới học năm ba à? Sao đã có bằng lái xe nhanh như vậy rồi?”

Đôi tay nắm tay lái vững vàng xong, Diệp Vân Mộc nói: “Ừ, đều vào học khá trễ, với cả vừa đủ tuổi đã thi bằng lái rồi.”

“A, vì sao lại đi học muộn như vậy.”

“Chút chuyện trong gia đình.”

Diệp Vân Mộc không nhiều lời nữa.

Trong xe lại an tĩnh lại.

Diệp Vân Mộc nhìn Liễu Dao đã đưa mắt ra ngoài cửa xe, lại nói, “Chuyện hôm nay, mong bạn học Liễu đừng truyền ra trong trường học.”

Danh tiếng của Thịnh Lâm ở trong trường không nhỏ, số người theo đuổi không ít, nếu mà chuyện hôm nay bị lan truyền trong trường học chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến cô gái đó.

Ánh mắt Liễu Dao lập lòe vài cái, cười rồi đồng ý, sau đó nghĩ tới Từ Mẫn lại lo lắng, “Hôm nay Từ Mẫn cũng nhìn thấy, liệu cô ta có……”

“Cô ta sẽ không.” Diệp Vân Mộc cười như không cười mà nhìn Liễu Dao, khóe môi khẽ nhếch mang theo vài phần nguy hiểm.

Một đợt ý lạnh lộ liễu dâng lên từ đáy lòng rồi lan tỏa ra khắp người, Liễu Dao nghiêm mặt lại, mấy tâm tư nhỏ che giấu dưới đáy lòng đó lập tức bị vứt đi.

Rất nhanh sau xe đã đi đến khu nhỏ nhà Liễu Dao, Liễu Dao xuống xe, nhìn chiếc siêu xe hiếm khi xuất hiện trong cuộc đời của mình rời khỏi khu nhỏ cũ nát nghèo nàn này, vẻ mặt cô ta hơi u ám, đứng đó thật lâu vẫn chưa rời đi.

Từng màn xảy ra trong tiệm trà sữa xẹt qua trong đầu cô ta, khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong bóng đêm có sự ghen tỵ khát vọng cuồn cuộn lên không ngừng rồi cuối cùng tất cả đều được che giấu dưới lớp da xinh đẹp quật cường đó.